Chung Văn Thanh nào có thể ăn được gì, bà nắm chặt tay Chu Thời Huân, miệng lặp đi lặp lại: “Con chịu khổ, là mẹ không tốt, tất cả là lỗi của mẹ. Sao mẹ không phát hiện sớm hơn một chút. Tất cả là lỗi của mẹ, sao mẹ lại không làm được gì cả. Loan Thành không còn, lại để con chịu khổ bao nhiêu năm…”
Chu Bắc Khuynh cũng ăn không trôi vì khó chịu, thương cho người anh trai xa lạ trước mắt, nhưng cũng không nỡ xa đại ca trong nhà, tình cảm bao năm như vậy không phải là giả.
Người duy nhất có khẩu vị tốt là Thịnh An Ninh. Nàng chưa ăn gì buổi sáng, vừa rồi khóc một trận cũng hao tốn không ít tinh thần, nên ngồi một bên lặng lẽ ăn bánh bao, vừa quan sát Chung Văn Thanh và Chu Bắc Khuynh.
Nàng sợ sau khi hết xúc động, họ sẽ không nỡ nuôi đứa trẻ nữa.
Dù sao nuôi một con mèo con, con chó nhỏ cũng có tình cảm, huống chi là đứa trẻ nuôi từ nhỏ. Tình cảm gần ba mươi năm, sao có thể nói bỏ là bỏ được.
Mãi đến buổi chiều, cảm xúc của Chung Văn Thanh mới tỉnh táo lại. Thịnh An Ninh bảo Chu Bắc Khuynh đưa bà đi phòng nghỉ ngơi một chút, để bà thư giãn, ngày mai đi Khúc Sông thôn.
Chu Bắc Khuynh nghe lời dìu Chung Văn Thanh về phòng, làm một chiếc khăn ấm ướt lau mặt cho Chung Văn Thanh: “Mẹ, đó thật sự là anh ta sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT