Càng nói càng quá đáng: “Đừng tưởng rằng nhà các ngươi có chút bản lĩnh liền vênh váo, coi thường người này người kia. Nếu ta không gặp được Chu Bắc Khuynh, nhà các ngươi cũng đừng mong sống yên ổn.”
Cái khí chất lưu manh, vô lại trên người hắn cũng bộc phát: “Cha ta nếu đi mà có tiếc nuối, thì các ngươi cũng đừng mong tốt đẹp. Đến lúc đó ta sẽ bưng quan tài cha ta đến, để hàng xóm láng giềng nhìn xem các ngươi bắt nạt người như thế nào.”
Thịnh An Ninh tức muốn đánh người, sao lại gặp phải loại lưu manh vô lại này, không nói đạo lý còn rất ngang ngược.
Không đợi Chu Thời Huân nói gì, nàng đem An An trong ngực nhét vào ngực hắn, rồi xông ra, đá một cước vào bụng Lâm Thiên Việt. Ngày ngày cưỡi xe đi học, đùi nàng vẫn còn có chút sức lực.
Trực tiếp đá lui người kia mấy bước, đặt mông ngồi dưới đất.
“Ngươi từ đâu chui ra cái đồ chơi não tàn này? Còn dám đến cửa uy hiếp, ta xem ngươi có bản lĩnh cỡ nào! Không cần chờ đến lúc ngươi đến gây rối, hôm nay ta liền phế bỏ ngươi.”
Vừa nói vừa giơ chân muốn đạp tới, làm Lâm Thiên Việt sợ hãi đưa tay bụm mặt, liên tục lùi về phía sau, miệng hét lên: “Ngươi đạp ta một chút thử xem!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT