Chu Nam Quang mở miệng, giọng nói đều không tự giác nghẹn ngào: “Triều Dương, sao lại khổ sở như vậy.”
Tống Tu Ngôn yên lặng ngồi cùng hai vị lão nhân, thỉnh thoảng nói hai câu lúc này căn bản không giúp ích được gì để giải sầu.
Thịnh An Ninh đỡ Chu Triều Dương đi vào phòng nàng, giúp nàng cởi áo khoác, dùng khăn mặt lau đi nước mắt trên mặt và nước tuyết: “Triều Dương, nếu con muốn khóc thì cứ khóc lớn lên, nếu con khó chịu thì cũng nói ra, tìm cách phát tiết ra ngoài, ngàn vạn đừng giấu trong lòng, như vậy sẽ sinh bệnh.”
Chu Triều Dương không có bất kỳ phản ứng nào, như một con thú bông nhỏ, tùy ý Thịnh An Ninh lau mặt cho nàng.
Buổi tối, Thịnh An Ninh cũng không dám về phòng, để ba đứa trẻ ngủ cùng Chu Nam Quang, nàng một mực canh giữ ở bên cạnh Chu Triều Dương.
Quả nhiên như Tống Tu Ngôn nói, lúc nửa đêm, Chu Triều Dương phát sốt cao, nhiệt độ nóng bỏng khiến Thịnh An Ninh, người học y, cũng có chút hoảng.
Tỉnh táo lại, cho Chu Triều Dương đo nhiệt độ cơ thể, cho uống thuốc hạ sốt, lại dùng khăn lông ấm lau người cho nàng, một mực loay hoay đến hừng đông, vẫn chưa hạ sốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play