Tôn Thiết Quân lắc đầu: “Cái đó cũng không rõ ràng. Dù sao lúc ra đi còn mời người trong thôn ăn cơm. Vợ hắn hôm nay trong đất còn nói, về sau chờ Đại Lôi ở trong thành phố làm ăn tốt rồi, liền đón họ một nhà qua đó, rốt cuộc không cần kiếm điểm công trong đất nữa.”
Sau khi nói về Đại Lôi, Tôn Thiết Quân vẫn hiếu kỳ Mộ Tiểu Vãn bây giờ làm gì, ấp úng nửa ngày mới mở miệng: “Cô ở Kinh thị có tốt không? Năm đó thật xin lỗi, lúc cô bị người ta vu cáo, tôi không thể giúp cô.”
Mộ Tiểu Vãn khoát tay: “Không sao. Hơn nữa khi đó anh tuổi cũng không lớn, muốn giúp cũng giúp không được tôi.”
Tôn Thiết Quân trầm mặc một hồi, gương mặt đen nhánh biến thành đỏ thẫm: “Tôi biết ai đã trộm tiền và phiếu lương của thanh niên trí thức Trần, thế nhưng tôi không thể nói. Nếu tôi nói thì nhà tôi sẽ xong rồi.”
Mộ Tiểu Vãn ngơ ngác một chút, mới phản ứng lại, người trộm đồ hẳn là người thân của Tôn Thiết Quân.
Nghĩ lại lúc đó sự nhục nhã, còn có mọi người xung quanh mang theo vẻ mặt xem náo nhiệt, ồn ào bảo nàng cởi quần áo.
Đối với sự nhiệt tình của Tôn Thiết Quân đột nhiên không còn nữa. Hóa ra những việc tốt làm âm thầm với nàng, bất quá là vì đền bù.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT