Thịnh An Ninh lại nghe mà lòng sục sôi, phảng phất có thể nhìn thấy thiếu niên mười bốn tuổi đó, như một con lang đơn độc đứng giữa đám đông. Đột nhiên muốn đi ôm hắn một cái.
Thịnh An Ninh trở về phòng, Chu Thời Huân không có ở đó, không biết người đi đâu. Rửa mặt xong cũng không thấy người trở về, vừa vặn tránh được cảnh ngượng ngùng khi nằm chung. Trời tối sớm, lại không có bất kỳ việc gì để làm.
Chỉ là một ngày này trôi qua quá đặc sắc, Thịnh An Ninh nằm xuống suy nghĩ cách đối phó với người đàn ông gỗ Chu Thời Huân này, lại nghĩ đến sau khi trở về phát triển thế nào, không biết khi nào đã ngủ thiếp đi.
Không biết Chu Thời Huân trở về lúc nào, cũng không biết người nằm xuống lúc nào, chỉ cảm thấy ngủ đến nửa đêm rất ấm áp, như được mặt trời sưởi ấm.
Chờ đến sáng sớm tỉnh lại, bên cạnh vẫn trống không, chăn đệm gấp lại chỉnh tề. Làm Thịnh An Ninh mơ hồ một hồi lâu, người này là không có trở về, hay là sớm đã ra ngoài?
Uể oải đi rửa mặt, trong viện cũng chỉ có một mảnh im ắng. Người lớn trẻ con đều không thấy, chỉ có con mèo nhỏ hôm qua bị Tuần Kiến Hoa dọa sợ nằm dưới cửa phơi nắng.
Thịnh An Ninh rửa mặt xong, vẫn không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì, có chút buồn bực người ta đi đâu hết rồi?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play