Tiêu Ngọc Hư sững sờ tại chỗ. Rất lâu sau, ông ấy mới tìm lại được giọng nói của mình, nhìn Thái Thượng Uy Nhuy, lẩm bẩm: “Uy Nhuy…”
Đại sư huynh và đế nữ còn có nữ nhi trên đời. Nếu sớm biết như thế, nếu sớm biết như thế…
Tiêu Ngọc Hư không khỏi cười khổ. Tiểu Cô Sơn đưa toàn môn đi cứu nguy quốc gia, bản thân mình thì bị kẹt trong khe hở không gian, Diệp Bất Cô bị trấn áp dưới vùng đất hoang khô cằn. Cho dù có biết, thì cũng có thể làm được gì chứ.
Ông ấy chợt nhớ lại, ngày đó lần đầu gặp gỡ ở cố hương của Tiểu Cô Sơn, Thái Thượng Uy Nhuy thân trúng U Minh hàn độc, chịu nỗi khổ của cái lạnh thấu xương. Vốn dĩ nàng có một cơ thể thuần khiết, con đường tu luyện nên vô cùng thuận lợi, nhưng lại bị hàn độc hủy hoại tư chất, tu vi khó có thể tiến bộ.
Nàng đã sống một mình trên đời này hơn hai mươi năm, những cay đắng trong đó, ông ấy hoàn toàn không biết. Nhưng nếu cuộc đời nàng trôi qua tốt đẹp, làm sao lại trúng U Minh hàn độc? Nếu không phải đã trải qua mưa gió bũa vây, làm sao lại hình thành tính cách quả quyết, lạnh lùng như vậy.
Hơn hai mươi năm đã trôi qua, nàng đã trải qua những gì?
Trong thiên hạ này, đã từng có ai che chở nàng, yêu thương nàng như người thân chí cốt hay chưa?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT