Giang Điền ngủ một giấc đến tận trưa, tỉnh lại sau mơ mơ màng màng với lấy điện thoại, tên khốn kia quả nhiên không trả lời tin nhắn.

Chị gái cũng đã sớm ra khỏi nhà đi làm, trên màn hình vẫn còn hiển thị tin nhắn từ sáng sớm:

Giang Tinh: Em trai, ngày kia chị đi công tác, đêm nay sang nhà bạn thân ở nhờ một đêm.

Giang Tinh: Chuyện tối qua chị có chừng mực, em tự chăm sóc tốt bản thân nhé. Tuần sau từ Mỹ về sẽ mua quà cho em.

Giang Điền dụi mắt, chưa kịp trả lời thì chuông cửa vang lên. Cậu nhanh chóng đi dép, sải bước ra phòng khách mở cửa.

Ngoài cửa, Lộ Kiều đội mũ lưỡi trai, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, như thể muốn đấm thủng cả địa cầu: “Điền ca!”

“Ngủ một giấc tỉnh dậy trời đã sụp đổ!”

“Tại sao chị Tinh lại gặp phải loại tra nam như thế chứ?!”

Giang Điền mím môi, nhanh chóng kéo thằng bạn thân vào nhà, bàn tay buông thõng vẫn nắm chặt: “Chị tao cũng nói cho mày à?”

“Đúng vậy.”

Lộ Kiều vừa bực bội thay dép vừa ra chủ ý: “Hay là chúng ta bỏ buổi huấn luyện chiều nay đi. Giờ đến công ty của tên gay khốn nạn kia, đấm cho hắn một trận tơi bời!”

Hai người họ thân thiết thế nào, thì hai người chị gái cũng là bạn thân bấy nhiêu. Thấy Lộ Kiều hóa thân thành một con chó sói dũng mãnh, Giang Điền ngược lại khuyên cậu bình tĩnh lại.

“Dùng nắm đấm không giải quyết được vấn đề. Trước khi nói chuyện phải chuẩn bị đầy đủ bằng chứng, không thì đối phương rất có thể sẽ cắn ngược lại.”

Giang Điền chỉ bình tĩnh được hai giây: “Cho dù muốn đánh, cũng phải đợi chị tao đi công tác về, lúc đó đánh cũng chưa muộn.”

Lộ Kiều gãi đầu: “Cũng đúng, cũng đúng.”

“Vậy thì…”

“Tao sang đây ăn cơm ké nhé?”

Con nhà nghèo sớm phải tự lập, Giang Điền có thể nấu ăn ngon đến mức khiến Lộ Kiều có thể ăn liền năm bát cơm. Cậu vốn đang định nấu bữa trưa, thêm một đôi đũa nữa cũng chẳng vấn đề gì.

Nửa giờ sau.

Hai người ngồi quây quần quanh bàn ăn, trên bàn bày một món mặn hai món rau, đầy đủ sắc hương vị.

Giang Điền cúi đầu cầm điện thoại. Lộ Kiều vừa cầm đũa lên đã liếc nhìn: “Trả lời tin nhắn cho chị Tinh à?”

“Ừ.”

Giang Điền trò chuyện vài câu với chị, dặn dò chị chú ý sức khỏe, đừng quên mang theo giấy tờ xuất ngoại.

Cậu khẽ thở dài: “Điện thoại của chị tao bị rơi hỏng rồi, giờ phải dùng máy phụ, từ Mỹ về còn phải tìm người khôi phục lịch sử trò chuyện.”

Lộ Kiều bực bội nói: “Tên khốn kia đúng là sao chổi, mau giải quyết hắn đi, sau này đừng ảnh hưởng đến vận khí của chị Tinh.”

Giang Điền ậm ừ một tiếng, sau đó nhấn vào khung chat của tên khốn kia, dừng lại ở hai tin nhắn cuối cùng cậu đã gửi. Đối phương rõ ràng đã đọc, nhưng cố tình giả chết không trả lời.

Lẽ nào tên khốn đó đoán được cậu có ý đồ khác?

Giang Điền lại cảm thấy không hẳn. Vừa trò chuyện với chị, mọi thứ bên phía tên khốn kia vẫn bình thường, thậm chí còn định tự lái xe đưa chị ra sân bay vào rạng sáng ngày kia, tiếp tục dùng những lời ngon tiếng ngọt để dối trá.

Giang Điền thực sự không hiểu rõ về “hẹn hò online”, bỗng nhiên nhìn sang Lộ Kiều đối diện, nhớ lại cậu ta từng có kinh nghiệm hẹn hò qua mạng: “Kiều, tao muốn mày hướng dẫn một chút kinh nghiệm.”

Lộ Kiều có chút đờ đẫn: “Gì cơ? Anh em đừng đùa, mày là học bá cử đi học ở Thanh Bắc, lại đi hỏi loại cặn bã hạng 300 của cả khối như tao à?!”

“Không phải về chuyện đó.”

Giang Điền lạnh nhạt giải thích: “Chị tao bảo tao giả gay hẹn gặp tên khốn kia, nhưng tao không biết cách nói chuyện lắm.”

“……?!”

Lộ Kiều sặc sụa ho vài tiếng, suýt chút nữa nghẹn cơm mà chết. Cậu trợn tròn mắt, truy hỏi: “Dựa vào đâu, chuyện này sao mày không nói sớm hơn?!”

“Vậy giờ tiến triển đến đâu rồi?”

Giang Điền rót một cốc nước đưa qua, ra hiệu cho Lộ Kiều đừng kích động: “Tên khốn kia đã đồng ý kết bạn rồi.”

Lộ Kiều uống nước, vội vàng truy vấn: “Rồi sao nữa? Hai người trò chuyện đến đâu rồi? Có phải sắp hẹn gặp rồi đấm hắn rồi không!”

Giang Điền suy nghĩ một lát, đưa điện thoại qua, không ngại để bạn thân nhìn thấy những đoạn hội thoại kỳ quái kia: “Anh ta cảnh giác lắm.”

Lộ Kiều nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, rồi lại nhìn sang gương mặt điển trai của Giang Điền, suýt nữa trợn trừng mắt ra ngoài: “Thật không ngờ đó lại là tin nhắn do mày gửi đi.”

“…”

Giang Điền cầm cốc thủy tinh, nhấp hai ngụm, các khớp ngón tay siết chặt đến trắng bệch: “Mày nói xem tại sao anh ta không trả lời?”

Lộ Kiều vuốt cằm trầm tư: “Tuy tao là trai thẳng, nhưng tao cũng nghe ngóng chút về giới gay. Nghe nói giới đó đặc biệt coi trọng nhan sắc.”

“Nếu chị Tinh nói hắn là ‘thụ’, thì Điền ca, mày cứ nói mình là ‘công’ sinh viên trường đại học mạnh mẽ. Tìm hai tấm hình khoe cơ bụng trên mạng rồi gửi qua, bảo đảm lừa hắn đến quay cuồng!”

Giang Điền thấy có lý. Cậu thậm chí còn không màng ăn cơm, cùng Lộ Kiều bắt đầu một cuộc nghiên cứu học thuật khó hiểu.

Hai người nghiên cứu vẻ ngoài của các anh “công” trên mạng, tìm kiếm hình ảnh để lừa đảo, từ những anh chàng cơ bắp vạm vỡ ở phòng gym cho đến các vận động viên da đen mặc tất trắng, tất cả đều là những hình ảnh gây sốc.

Không chỉ thế, những hình ảnh đó còn mang lại cảm giác thân quen rõ rệt. Đối với hai học sinh cấp ba thẳng thắn, đó có thể coi là một cú sốc thị giác không hề nhỏ.

“Mày ăn tiếp đi.”

Nghe thấy bụng Lộ Kiều réo, Giang Điền đứng dậy đi ra ban công, chuẩn bị bắt đầu vòng đối thoại mới với tên khốn kia: “Tao hỏi xem giờ hắn có rảnh không đã.”

“Ừ ừ,” Lộ Kiều miệng đầy cơm, nhưng vẫn không quên đưa ra lời khuyên: “Trò chuyện đừng quá khô khan, có thể giả vờ quan tâm để tên khốn kia buông lỏng cảnh giác!”

Giang Điền gật đầu. Những ngón tay thon dài, trắng trẻo gõ từng chữ, chuẩn bị một vài lời lẽ, chủ động gửi tin nhắn cho “Hồng trà buổi chiều”.

KIRA: Trưa vui vẻ.

KIRA: Giờ anh tan làm chưa?

Ninh Thành, trung tâm tài chính phía Đông, vô số tòa nhà chọc trời hiển thị sức mạnh của thành phố ven biển này.

Trong văn phòng tổng tài, Sở Tự Dư mặc vest và giày da, một tay chống thái dương, dựa vào ghế. Anh cầm chiếc điện thoại màn hình tắt trong lòng bàn tay vuốt ve.

Thật kỳ lạ, người biết giới tính của anh, rốt cuộc lấy tài khoản của anh từ đâu. Ngay cả khi đã hỏi bố, ông ấy nói thẳng rằng mình bị vu khống. Giọng điệu không giống đang diễn, điều này càng khiến anh bực bội hơn.

Cốc, cốc

Nữ thư ký gõ cửa bước vào. Cô mặc vest và trang điểm nhẹ nhàng, nở nụ cười duyên dáng: “Sở tổng, ngài tìm tôi có việc ạ?”

Sở Tự Dư ngước mắt lên, nhìn thấy Giang Tinh có vẻ như không ngủ đủ giấc, quầng thâm mắt ẩn hiện, hoàn toàn không giống với trạng thái thường ngày của cô.

Trên thực tế, Giang Tinh đã say rượu suốt cả đêm, đầu đau như búa bổ, giờ chỉ muốn xé xác tên khốn kia ra.

Hai người im lặng một lúc.

Đột nhiên, Sở Tự Dư gõ nhẹ đầu ngón tay lên mép bàn, trầm giọng nói: “Judy, nghe nói cô có ý định từ chức.”

Giang Tinh ngẩn người, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng loạn, không ngờ chuyện này lại đến tai ông chủ. Mặc dù Sở Tự Dư trông có vẻ khó gần, nhưng Giang Tinh đã làm việc với anh nhiều năm, trong lòng cô hiểu rõ anh luôn rất quan tâm đến cấp dưới.

Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Vâng, dự án đi công tác tuần sau rất quan trọng, tôi vốn định đợi sau khi từ New York về rồi mới nói.”

“Xin lỗi, Sở tổng, đó là do kế hoạch phát triển cá nhân của tôi.”

Sở Tự Dư lại tỏ ra ôn hòa: “Không có gì phải xin lỗi cả, năng lực của cô rất tốt, hợp tác với cô suốt 5 năm qua thật sự rất vui.”

Giang Tinh ngạc nhiên ngước mắt lên. Ông chủ của cô trước nay không hề keo kiệt với đãi ngộ của nhân viên, nhưng rất ít khi chủ động khen ngợi. Điều này khiến cô cảm động sâu sắc. “Cảm ơn Sở tổng.”

“Đơn từ chức sẽ được gửi vào hộp thư khi ngài không bận. Hy vọng trong công việc sắp tới, tôi cũng sẽ không làm ngài thất vọng.”

Sở Tự Dư gật đầu, tôn trọng sự lựa chọn của cô, nhưng ánh mắt vẫn lướt qua đôi mắt đỏ hoe của cô: “Nếu có cần giúp đỡ gì, cô có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”

Giang Tinh biết ơn gật đầu. Vị ông chủ “thần tiên” này có thể nói là quý nhân trên con đường sự nghiệp của cô, nên quyết định từ chức cũng là một sự giằng xé rất lâu.

Sau khi thư ký rời đi, văn phòng tổng tài lại trở nên tĩnh lặng. Sở Tự Dư cầm điện thoại lên, ánh mắt cúi xuống, nở một nụ cười lạnh lùng.

KIRA: Trưa vui vẻ.

KIRA: Anh tan làm chưa?

Sở Tự Dư không trả lời. Anh nhấn vào ảnh đại diện hoạt hình và vòng bạn bè của đối phương. Vòng bạn bè chỉ hiển thị trong ba ngày, hình nền là bóng dáng một ngôi sao bóng đá giơ hai ngón tay chỉ lên trời khi ghi bàn. Mùi “thẳng nam giả gay” này thật sự quá nồng.

Có quá nhiều người muốn lừa tiền anh. Thủ đoạn tống tiền vụng về, chỉ thiếu điều muốn ghi thẳng ra “Tôi muốn tiền của anh” thế này trông như trò trẻ con, nhưng chính sự vụng về đó lại thu hút sự chú ý của anh.

Đồng thời, Sở Tự Dư cũng rất tò mò không biết đối phương đã tìm thấy anh bằng cách nào.

Hồng trà buổi chiều: Cậu lấy tài khoản của tôi từ đâu?

Sở Tự Dư không vội, lạnh lùng nhìn chằm chằm khung chat, muốn xem trạng thái “đối phương đang nhập…” sẽ kéo dài bao lâu.

Đúng như dự đoán, đối phương lại bắt đầu bịa chuyện, thậm chí còn lôi cả ứng dụng hẹn hò đồng tính ra.

KIRA: Em quẹt trúng anh trên Blued.

KIRA: Chúng ta đều ở Ninh Thành, chắc ở gần nhau, gặp mặt tiện lắm.

Hồng trà buổi chiều: Thật không.

Hồng trà buổi chiều: Cậu nôn nóng muốn gặp mặt vậy?

KIRA: Anh không nôn nóng sao?

Hồng trà buổi chiều: Không nôn nóng.

Hồng trà buổi chiều: Có rất nhiều người muốn hẹn hò với tôi.

KIRA:...

Sở Tự Dư cười như không cười. Nếu đối phương nói dối trắng trợn như vậy, anh cũng không ngại chơi đùa với đối phương một chút.

Nhưng anh không thể ngờ rằng, thiếu niên đang đứng trên ban công nhìn chằm chằm vào màn hình, đang hít sâu để bình tĩnh lại. Cơn giận lên đến cực điểm, cơ hàm siết lại tạo thành một góc cạnh sắc lẹm trên gương mặt.

Tên khốn này quả nhiên có đời sống cá nhân hỗn loạn. Nếu đã vậy, cậu phải nghĩ cách chen ngang vào hàng sớm nhất có thể. Các động tác gửi tin nhắn cũng trở nên dứt khoát hơn.

KIRA: Em muốn “chen hàng”.

KIRA: Anh thích kiểu nào?

Hồng trà buổi chiều: Sao?

Hồng trà buổi chiều: Cậu tự tin vậy à?

KIRA: Vâng.

KIRA: Dáng người em cũng được.

Giang Điền đá ở vị trí tiền đạo của đội bóng đá trường, yêu cầu về thể lực và sức bật có thể nói là khắt khe. Lượng luyện tập hàng ngày không nhỏ, nên có cơ bụng sáu múi rõ nét là điều cơ bản.

Thiếu niên vừa tròn 18 tuổi, đang ở độ tuổi tràn đầy sức sống. Cậu có một cơ bắp săn chắc, không quá khoa trương, hoàn toàn khác biệt với những bức ảnh cơ bắp cuồn cuộn trên mạng.

Vì vậy, Giang Điền hoàn toàn không phải là một người tự tin thái quá, ngược lại, câu nói đó còn có chút khiêm tốn.

Quả nhiên…

Phản ứng của tên khốn kia không nằm ngoài dự đoán của cậu.

Hồng trà buổi chiều: Được.

Hồng trà buổi chiều: Gửi một bức ảnh để xác nhận đã.

Nhìn thấy hai tin nhắn này, Giang Điền chuẩn bị mở album, gửi một bức ảnh trên mạng đi, thì tin nhắn mới nhất lại hiện lên.

Hồng trà buổi chiều: Nếu dám gửi ảnh trên mạng, tôi sẽ chặn cậu ngay lập tức.

“…”

Ngón tay Giang Điền dừng lại, kịp thời rút tay về, sợ tin nhắn gửi đi sẽ trở thành dấu chấm than màu đỏ.

Nhưng ngày thường cậu không thích chụp ảnh, trong album toàn là ảnh chụp đề cương. Cậu không thể chụp ảnh ngay để gửi cho tên khốn đó được, càng nghĩ càng thấy khó chịu, nhưng lại thực sự không còn cách nào khác.

Hồng trà buổi chiều: Sao vẫn chưa gửi?

KIRA: Album của em không có ảnh, bây giờ không tiện chụp, lát nữa gửi cho anh.

Hồng trà buổi chiều: Được.

Hồng trà buổi chiều: Cậu bao nhiêu tuổi rồi?

Giang Điền thầm nghĩ, với dáng vẻ cẩn thận như tên khốn này, nếu trả lời sai e rằng sẽ rất khó câu được hắn.

Cậu quay đầu lại cầu cứu tham mưu trưởng, Lộ Kiều đang ăn cơm nghĩ nghĩ, nhồm nhoàm nói: “Tên khốn này không phải đều tìm sinh viên sao, Điền ca cứ nói mình là phú nhị đại trường quốc tế, không phải kích thích hơn những người hắn từng hẹn à?”

Giang Điền: “…”

Cũng có lý.

Cậu chưa từng có trải nghiệm nào thái quá như vậy, nói dối mà không cần chuẩn bị. Cậu tự dựng lên cho mình một thân phận là phú nhị đại trường quốc tế, lại còn là một “trai tân mạnh mẽ” thích tìm kiếm sự kích thích.

Quả nhiên, tên khốn kia dường như rất hứng thú với cậu, thậm chí còn chủ động hẹn thời gian trao đổi ảnh.

Hồng trà buổi chiều: Khá lắm.

Hồng trà buổi chiều: Đúng là chưa tiếp xúc với kiểu này bao giờ.

Hồng trà buổi chiều: Chiều tôi có việc phải bận, khoảng 8 giờ tối liên lạc lại nhé?

Giang Điền nắm chặt điện thoại, yết hầu lên xuống, khóe môi nhếch lên một đường cong không rõ ràng, hệt như một chú chó Border Collie ranh mãnh đã thành công thực hiện âm mưu của mình.

KIRA: Vâng.

KIRA: Em đợi anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play