Sáng sớm, sương mù còn lãng đãng bao phủ khắp đất trời, ánh mặt trời lại như những thanh kiếm mang sắc vàng ấm, đâm xuyên qua màn sương, xé rách, xua tan.
Miệng vết mổ của Lăng Sầm đã hoàn hoàn khôi phục, được phép xuất viện. Sau khi Lục Kiêu tỉnh lại, chỉ theo dõi ở bệnh viện 2 ngày cũng đã được đánh giá tốt, được phép về nhà tiếp tục dưỡng thương.
"Em không cần giúp ta đẩy xe đâu." Lục Kiêu nghiêng đầu nói.
"Vết mổ của em đã lành rồi, không phải anh đã tự nhìn, còn tự sờ qua rồi sao?" Lăng Sầm cúi người, kề sát tai Lục Kiêu đáp, "Lại nói, hôm nay là một ngày đẹp trời, chúng ta phải thật nhanh về nhà gặp Hoa Hồng Nhỏ, bé con chắc chắn rất nhớ anh..."
"Dì em cũng đã nhắn tin nói tầm trưa nay dì sẽ ghé thăm chúng ta." Trong giọng điệu của Lăng Sầm ẩn chứa chờ mong, "Nếu trang bị phụ trợ có thể sử dụng được, anh có thể sử dụng tinh thần lực để tự đi lại, vậy thì em làm gì có cơ hội đẩy xe lăn cho anh nữa."
"Cũng đúng." Khoé miệng Lục Kiêu đằng sau mặt nạ cũng không tự chủ nâng lên. Anh cũng thật sự rất mong đợi, không chỉ chuyện được đứng lên lần nữa, còn mong được nhìn thấy Hoa Hồng Nhỏ...
Tuy rằng mỗi lần đều hận không thể nhanh nhanh đóng gói gửi Hoa Hồng Nhỏ đến trường học, nhưng lâu như vậy chưa được gặp bé husky của mình, lại một đường bò về từ sát lằn ranh sống chết, gia đình là điều lớn nhất anh mong đợi, vượt xa cả mong đợi được đứng lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT