“Thưởng mai yến?!!”
Thấy Lục Xuyên vẻ mặt vừa mê mang vừa kinh hãi, Đường Chính tốt bụng giải thích: “Chúng ta Quốc Tử Giám đâu phải chỉ nhốt học sinh suốt ngày trong thư phòng, đọc đến chết khô đâu. Mỗi độ tháng Chạp, vừa rơi trận tuyết đầu mùa, hoa mai nở rộ, liền sẽ tổ chức thưởng mai yến.”
“Thưởng mai yến này phân làm ba tràng, học vỡ lòng quán, tú tài ban, cử nhân ban tách riêng tổ chức. Chúng ta năm nay đã thi đỗ tú tài, cuối cùng cũng không cần tham dự yến hội của học vỡ lòng quán nữa.”
Đường Chính vừa nói, trên mặt còn lộ rõ thần sắc may mắn. Bọn họ tuổi tác đã cập quan, nếu vẫn chưa đậu tú tài, chen chúc giữa một đám thiếu niên hài tử trong học vỡ lòng quán, thật sự muốn bị người chê cười.
Những năm qua, hễ đến loại yến hội này, có thể thoái thác thì đều thoái thác, thật sự không thể thì cũng chỉ mặc kệ, ít nói, ngồi cho qua.
Tịch Đông ngồi cạnh cũng lộ vẻ may mắn. Bốn người bọn họ vốn kết bạn từ thuở còn ở học vỡ lòng quán, cùng nhau từng bị lưu ban. Khi ấy là Đường Chính bị người giễu cợt ở quán, uất chí lập nguyện đọc sách thật chăm, rồi kéo thêm ba người kia theo, bằng không e năm nay vẫn còn bị giam lại.
Thật ra người khác cũng chẳng nói gì quá đáng, chỉ là thỉnh thoảng nghe mấy tân học sinh thắc mắc: “Sao mấy người đã lớn như vậy mà còn ở học vỡ lòng quán?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play