Nghe thấy tiếng cười của mọi người, Lục Xuyên mới hồi phục tinh thần, không còn nhìn chăm chú vào Tạ Ninh nữa.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đang dần rời xa mình, Tạ Ninh thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi hắn còn cảm thấy một chút lo lắng.
Tiếp theo là lễ bái biệt cha mẹ,0 Vĩnh Ninh hầu và Tạ mẫu ngồi trên cao, Lục Xuyên và Tạ Ninh đứng trước họ, cùng cúi lạy.
Tạ mẫu nhìn Ninh ca nhi trong trang phục cưới đỏ thắm, trong lòng dâng lên niềm thương xót, nước mắt chực trào nơi khóe mắt. Đây là đứa con mà nàng đã nuôi nấng suốt mười tám năm từ một đứa trẻ thơ dại không biết đi, nay đã trở thành một mỹ nhân tuấn tú xinh đẹp.
Tạ mẫu lấy khăn lau khẽ giấu nước mắt nơi khóe mi.
Trong giọng nói nghẹn ngào, Tạ mẫu dặn dò: “Các con về sau phải sống thật tốt, nếu có khó khăn gì thì trở về hầu phủ, hầu phủ luôn chào đón các con.”
Nàng không nói những lời như Ninh ca nhi phải hiền thục giúp chồng dạy con vì với nàng, chỉ cần Ninh ca nhi được hạnh phúc là đủ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play