Sau ngày hôm đó, Cố Quân Lăng dường như né tránh Ngữ Kỳ. Mỗi ngày anh đều tăng ca, về nhà thường là nửa đêm, một hai giờ sáng. Về đến nhà, cửa phòng cũng đóng chặt. Tấm bảng đen nhỏ đã lâu không dùng lại một lần nữa phát huy tác dụng, trở thành công cụ giao tiếp chính giữa hai người.
Ngữ Kỳ làm như vậy nên đương nhiên biết kết quả sẽ thế này. Cô rất bình tĩnh, không đến bệnh viện tìm anh khi anh thường xuyên tăng ca, cũng không cố tình dậy sớm để chờ anh trong phòng khách.
Cô vẫn đi học, tan học như thường, trải qua một tuần như không có chuyện gì xảy ra. Cô hiểu rõ, lúc này, nhất định phải cho anh đủ thời gian để suy nghĩ, để anh thực sự nhìn thấu nội tâm mình mới là lựa chọn đúng đắn nhất. Nếu ép buộc quá, chỉ sẽ đẩy anh ra xa mình.
Một tuần sau, Ngữ Kỳ đoán chừng anh đã bình tĩnh lại. Tan học xong, cô bắt xe buýt thẳng đến bệnh viện.
Nào ngờ, tìm một vòng ở khoa cấp cứu vẫn không thấy anh đâu. Ngữ Kỳ đến quầy y tá hỏi thăm mới biết mấy ngày nay Cố Quân Lăng lại vì tăng ca mà quên ăn cơm, dẫn đến tụt huyết áp tái phát vào chiều nay. Anh đang truyền glucose ở sảnh truyền dịch.
Ngữ Kỳ không nhịn được lắc đầu, vừa đi về phía sảnh truyền dịch vừa cảm thán, những vai phản diện này quả thật ai cũng có thể chất suy nhược.
Khi cô đến nơi, Cố Quân Lăng đang nhắm mắt tựa vào lưng ghế màu xanh lam. Hàng mi dài và rậm lặng lẽ rủ xuống, sắc mặt tái nhợt gần như cùng màu với chiếc áo blouse trắng lạnh lẽo anh đang mặc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT