Ngữ Kỳ lập tức từ bỏ ý định dìu Hàn Thiệu lên lầu, thay vào đó, cô dẫn anh đến phòng vệ sinh ở tầng một. Vừa định bước vào theo, cô đã bị anh đóng sầm cửa lại không chút thương tiếc.
Vì đã hạ quyết tâm sắm vai một cô gái ngoan ngoãn, Ngữ Kỳ đành lặng lẽ đứng chờ bên ngoài, không thể xông vào một cách ngang ngạnh như hai lần trước.
Mười lăm phút trôi qua, bên trong vẫn im ắng một cách bất thường, khiến lòng cô dấy lên cảm giác bất an. Chần chừ một lát, Ngữ Kỳ gõ cửa phòng vệ sinh, giọng lo lắng: "Hàn tiên sinh, ngài có ổn không?"
Không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng nước chảy tí tách từ bồn cầu tự hoại vọng ra. Không thể chờ thêm, Ngữ Kỳ quyết đoán mở cửa bước vào. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho cảnh tượng nhân vật chính ngã gục trên sàn, nhưng khi nhìn thấy tình hình thực tế, cô chỉ còn biết thở dài bất lực.
Hàn Thiệu đang ngồi dưới sàn gạch men trắng muốt, lưng tựa vào tường. Một chân anh duỗi thẳng, một chân co lại, hai tay đặt hờ trên đầu gối. Dù ở tư thế có phần bất lịch sự này, anh vẫn toát lên vẻ ung dung, tao nhã. Đôi mắt phượng hẹp dài, lẳng lặng cụp xuống, ánh lên vẻ mông lung. Anh ngơ ngẩn nhìn về một điểm vô định nào đó, như thể tâm hồn đang phiêu bạt chốn nào.
Ngữ Kỳ tiến lại, ngồi xổm xuống trước mặt anh, buột miệng hỏi: "Hàn tiên sinh, ngài còn muốn nôn nữa không?"
Hàn Thiệu chớp chớp mắt, đôi mắt mông lung dần lấy lại tiêu cự. Ánh mắt bình thản, dửng dưng của anh từ từ chuyển sang cô, như thể mất một lúc để nhận diện rồi buông lời cộc lốc: "Đừng gọi tôi là Hàn tiên sinh." Anh ngừng một chút, giọng trầm thấp lộ rõ vẻ không vui: "Ai cũng gọi như vậy, mấy người đã bàn bạc với nhau à?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play