Tề Kiều Kiều quay phắt lại, trông thấy Trương Diệu Ngọc biến sắc, một giây sau nàng liền nước mắt rưng rưng bổ nhào qua, ôm Trương Diệu Ngọc nói: “Bà nội! Bà cuối cùng đến xem con! Con còn tưởng rằng bà không quan tâm con!”
“Bà nội, con thật không phải cố ý, là mẹ chê cháo nóng dùng sức đẩy bát, làm bỏng tay con nên con mới không cầm chắc, người xem, tay con đều bị nóng đỏ!”
Nàng vươn tay, quả nhiên, mấy đầu ngón tay đỏ ửng một mảnh, cũng bắt đầu nổi bọt nước nhỏ.
Mà cằm và cổ của Trịnh Mạn Như, đã bắt đầu nổi mụn nước.
Trương Diệu Ngọc yếu ớt nói: “Cháo nóng như vậy, ngươi vì sao còn muốn bưng cho nàng?”
Tề Kiều Kiều hơi chột dạ, lại lý trực khí tráng nói: “Là mẹ thúc giục nhiều lần, trời chưa sáng đã gọi, bảo con hầu hạ mẹ ăn điểm tâm, bảo con đút mẹ, con thấy mẹ đói, sốt ruột cho mẹ ăn cơm, nhất thời đã quên.”
Nếu như không có Trịnh Mạn Như vừa hô bỏng, nàng có lẽ đã tin.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play