Vương Chí Phương sứt đầu mẻ trán, "Lục Nghiễn, ngươi có thể đừng làm vậy không, đừng làm chúng ta sợ, ta lớn tuổi rồi, tim cũng không tốt." Nói xong, sai người cầm khăn mặt lau cho hắn, lại dìu hắn lên xe thay quần áo.
Lục Nghiễn chậm rãi mở mắt, liếc nhìn Tương Vinh đang ngồi bên cạnh, "Nàng bị thương?"
Tương Vinh giật mình. Chuyện này Vương Chí Phương đã dặn đi dặn lại, dặn rất nhiều lần, để bọn họ đừng nói ra, vừa nói liền biết Thẩm Thanh Nghi khẳng định không sao. Nhưng Lục Nghiễn quá thông minh.
"Rơi thẳng xuống đó là một khối đá." Nói rồi mở lòng bàn tay ra, "Chiếc cài tóc này là của vợ ta, kẹp ở miệng bị gãy, nếu không phải va chạm vật nặng, nó sẽ không gãy."
Tương Vinh muốn nói, nếu không phải xảy ra chuyện này, hắn sẽ mời vị Lục Công này trực tiếp tọa trấn bên Hình bộ làm điều tra. Vương Chí Phương ở một bên điên cuồng ám chỉ, nhưng Tương Vinh không muốn lừa dối hắn, gật đầu, "Hôm qua, mặt sông Thiên Hà có vết máu."
Vương Chí Phương ngẩng đầu nhìn trời, nhắm mắt lại.
Lục Nghiễn đột nhiên cười khẽ hai tiếng, "Tốt lắm, tốt lắm!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT