Hỉ Bảo nhìn Thẩm Thanh Nghi, khuôn mặt nhỏ phồng lên, cầm lục lạc trên tay gõ ‘thùng thùng’.
Chỉ gõ mấy lần rồi đặt xuống, sau đó tiếp tục nhìn Thẩm Thanh Nghi.
Thẩm Thanh Nghi kinh ngạc ôm lấy con trai, hôn mạnh lên mặt hắn, “Ôi, Hỉ Bảo biết rồi, Hỉ Bảo thật lợi hại a.”
Đúng lúc này, Điềm Điềm cũng kêu ‘mụ mụ’, Thẩm Thanh Nghi quay đầu, đang định ôm Điềm Điềm, thì mái tóc đã bị Hỉ Bảo giữ chặt, đau đến Thẩm Thanh Nghi chảy nước mắt.
Tô Tĩnh Uyển vội vàng đi qua, “Hỉ Bảo, con không được kéo tóc của mụ mụ, mụ mụ sẽ đau, mau buông tay.”
Hỉ Bảo liếc nhìn mẹ, dường như rất khổ sở, chần chờ một chút, chậm rãi buông bàn tay nhỏ mũm mĩm ra, biểu cảm không còn nghiêm túc như trước, ánh mắt ôn hòa sờ sờ đầu Thẩm Thanh Nghi.
Thẩm Thanh Nghi dường như hiểu ý của con trai, “mụ mụ không giận, nếu Hỉ Bảo nhớ mụ mụ muốn ôm một cái, vậy thì gọi mụ mụ nhé?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play