Nàng cảm thấy Hạ Hi Duyệt hẳn không để ý đến chút lợi nhuận này.
Hạ Hi Duyệt trầm mặc một chút, “Ta dẫn ngươi đi Dương Thành tự mình chọn. Những ví da, túi tiền đó, ta cũng không biết kiểu dáng nào bán chạy. Nếu bán không được, chẳng phải là lãng phí thời gian và vốn của các ngươi sao?”
“Ngươi xem một chút Dương Thành bên kia đang lưu hành cái gì thì lấy loại đó về là được.”
Hạ Hi Duyệt nhìn nàng, cằm hơi nhếch lên, “Ta không gánh chịu rủi ro này.”
Thẩm Thanh Nghi cười một tiếng, “Hạ tổng, ba trăm cái ví da theo giá cửa hàng bách hóa hiện tại cũng bất quá hơn một ngàn khối, nói thế nào giống như…”
Nói Hạ Hi Duyệt hào phóng thì có, có đôi khi lại rất nhỏ mọn, tính toán từng đồng. Nói hẹp hòi thì, máy chơi game đời mới, sách ảnh, bánh kẹo đều có thể từ cảng thành mang tới cho An An. Thỉnh thoảng còn có đồ trang sức, đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da, túi xách gì gì đó. Có đôi khi giá trị đến mức nàng phải há hốc mồm, căn bản không dám nhận, cuối cùng không thể không lấy làm việc để báo đáp.
Nhưng Hạ Hi Duyệt đối với nhân viên có năng lực luôn hào phóng, ví dụ như cho Chu Khánh mua nhà hơn năm vạn khối, mua xe mấy vạn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play