Nàng vốn không thích ăn những thức ăn mặn, nặng mùi này. Buổi sáng hôm nay đưa tới đậu nành hầm móng heo có thả miếng nhân sâm và câu kỷ, nàng nhìn rồi do dự một chút, liền nghe Lục Nghiễn nhẹ nhàng nói, "Không thích ăn thì đừng ăn, ta đi làm cho em."
Nói xong, đặt bát canh sang một bên, muốn đi phòng bếp. Thẩm Thanh Nghi gọi hắn lại, "Nghe điều dưỡng nói, miếng nhân sâm bên trong rất trân quý, mà lại móng heo cũng là đại bá sai người đi tìm heo rừng núi. Em không ăn có thể hay không quá lãng phí?"
Lục Nghiễn cười nói, "Không lãng phí, ta ăn. Về sau em không ăn đều cho ta ăn."
Nói xong, hắn ngồi xuống, trước mặt Thẩm Thanh Nghi, đem phần đồ ăn tháng này ăn sạch sẽ.
Thẩm Thanh Nghi nhìn hắn thuần thục ăn hết tất cả, nhịn không được cười. Đây chính là chỗ tốt của việc ăn nhiều. Trong nhà xưa nay không lãng phí bất kỳ đồ ăn nào.
Lục Nghiễn đem mì nguội đi, gắp một đũa, đút đến bên môi thê tử, liền thấy nàng con ngươi trong veo cong thành trăng lưỡi liềm. Hắn dừng lại, giọng ấm áp hỏi nàng, "Đang cười cái gì?"
"Anh nói em lần đầu gặp anh đã chê anh ăn nhiều?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play