“Việc này không liên quan gì đến các ngươi.” Chu Thư Du lãnh đạm nói.
Sau đó nhìn bàn tay đẫm máu của người phụ nữ, nhắc nhở, “Liềm có rỉ sét, nhớ đi bệnh viện tiêm uốn ván, không thì sẽ chết.”
Nói xong, nàng cũng không còn hứng thú hái nấm, trực tiếp quay người xuống núi.
Mấy người phụ nữ kia toàn thân run lên nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, các bà ấy mới như quả bóng xì hơi, dựa vào nhau.
“Thím Từ, tay ngươi không cần đi bệnh viện xem sao? Vừa nãy người phụ nữ kia nói đáng sợ lắm.” Một người phụ nữ lo lắng nhìn tay thím Từ hỏi.
Nhưng thím Từ lại khoát tay, “Việc này có gì đáng lo, người nông thôn chúng ta ai mà không bị mấy cái nông cụ này làm xước vài lần mỗi năm. Chỉ có mấy vết thương nhỏ này mà đi bệnh viện, còn phải chích thuốc, trong nhà có núi vàng núi bạc cũng bị xài hết.”
Những người phụ nữ khác cũng cảm thấy bà ấy nói có lý, nhao nhao phụ họa, “Đúng vậy! Vừa nãy người phụ nữ kia xem ra là sống an nhàn sung sướng, chưa từng nếm qua khổ mới nói ra lời không thực tế như vậy. Nếu nàng thật lòng tốt, sao không cho thím Từ tiền thuốc men.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play