Kiều Vân Phong bước ra khỏi nhà, đội nắng gắt đi một vòng quanh trấn, cẩn thận ghi nhớ địa hình. Lần này, cô không muốn chờ đợi ai đến cứu. Muốn sống sót trong thử thách này, cô phải tự mình mạnh mẽ lên.
Vừa rẽ ra phố chính, một bóng dáng quen thuộc khiến cô giật mình. Một cô gái đeo đại đao, chuôi đao buộc dải lụa đỏ rực. Trái tim cô đập mạnh, tưởng chừng sắp vỡ tung, chân đã định bước tới. Nhưng ngay lập tức, một cô gái khác cũng có vóc dáng tương tự, cũng đeo đại đao và lụa đỏ, đi tới từ phía đối diện.
"Nhầm rồi," cô thầm tự giễu. "Kiếp trước mình đâu có nhìn rõ mặt." Chẳng lẽ cô cứ thấy ai đeo đao buộc lụa đỏ là chạy tới nói lời cảm ơn? Hẳn người ta sẽ nghĩ cô bị điên mất. Cô lắc đầu, định quay về thì chợt nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người đàn ông đi ngang qua:
“Quân biên phòng dạo này nhiều người bệnh lắm, thuốc cầm tiêu chảy trong y quán cũng không đủ. Anh có muốn cùng tôi lên núi tìm thêm không? Bên doanh trại đang trả công bằng bánh nướng đấy.” “Thật hả? Bánh nướng á! Để tôi về lấy cái giỏ, chờ tôi chút, cùng đi nhé.”
Đi thêm vài bước, một nhóm người khác lại đang bàn tán: “Quân biên phòng bệnh nhiều quá, hôm nay ở cổng thành có dán thông báo, tuyển người ra ngoài trấn tuần tra, trả công bằng lương thực và nước.” “Trời nóng thế này mà đi tuần ngoài trấn, nước trả chắc cũng không đủ uống đâu. Tôi không đi.” “Quân biên phòng bệnh nhiều vậy, đến cả người tuần tra cũng thiếu? Nếu người Hồ kéo đến thì sao?” “Ha ha, năm nay nóng thế này, người Hồ cũng là người, chắc chưa đến nơi đã chết khát rồi.” ...
Quân biên phòng bị bệnh hàng loạt, thiếu người tuần tra? Vậy đây chính là nguyên nhân của sự việc. Chính vì thế mà người Hồ mới dễ dàng đột nhập vào trấn? Kiều Vân Phong vội vã đến cổng thành. Quả nhiên, một tờ thông báo lớn dán trên tường, ghi rõ hai ngày sau sẽ bắt đầu đăng ký tuyển người tuần tra. Dưới cái nắng như thiêu như đốt, cô tính toán thời gian — đã gần đến lúc rồi.
Cô trở về nhà, mở không gian trữ đồ, lấy ra một túi vải trắng đựng gạo và bột mì, gõ cửa nhà dì Hồ. Sau khi trao đổi, cô nhận chìa khóa, bước vào sân nhỏ. Đóng cổng lại, cô trải chiếu, đóng kín cửa sổ, lấy ra một chiếc vali đựng đầy đá mưa. "Ahhh – mát quá!" Cô thốt lên một tiếng, cảm giác dễ chịu cuối cùng cũng đến.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT