10 giờ tối, Bệnh viện Số 3 khu Sơn Thanh, khu nội trú.
Cao Dương ngồi trên ghế dài ngoài hành lang phòng bệnh, ăn một tô mì cay nóng hổi. Bữa khuya này là do Cảnh sát Hoàng mang đến, anh nghe nói ba của Cao Dương bị tai nạn xe phải nhập viện, xong việc liền "tiện đường" ghé qua thăm.
Xung quanh không có ai khác, anh ngậm nửa điếu thuốc:
"Ba cậu sao rồi?"
"Chiều nay ông lại tỉnh một lúc, nói khát nước, uống chút nước rồi lại ngủ."
Cao Dương cắn một miếng bò viên, nước canh nóng hổi văng ra, làm bỏng cả lưỡi.
"Được rồi, nói chuyện chính."
Cảnh sát Hoàng búng tàn thuốc:
"Hôm nay người của tổ chức đã tìm cậu rồi đúng không?"
"Thập Nhị Sinh Tiếu, Bạch Thỏ. Lúc đó tôi đang ở cùng Thanh Linh."
Cao Dương thành thật trả lời, rồi kể lại sơ qua chuyện xảy ra ở KTV chiều nay.
"Người đến tìm tôi tên là Thiên Cẩu."
Cảnh sát Hoàng rất bình tĩnh:
"Nội dung kiểm tra cũng tương tự các cậu, đầu tiên bảo tôi giết một tên cướp, là Mê Thất giả, tôi không muốn giết, lại bảo tôi giết vợ tôi, đương nhiên là tôi từ chối, kết quả lại qua ải một cách khó hiểu."
"Sao anh không giết?"
Cao Dương rất tò mò, lẽ nào Cảnh sát Hoàng cũng giống mình, phát hiện ra đó là một cái bẫy?
"Ồ, bình thường thì tôi chắc chắn sẽ giết. Nhưng trớ trêu thay, tên cướp đó lại là cháu của chị họ vợ tôi. Vợ tôi với chị họ cô ấy thân nhau lắm, ngày nào cũng gọi điện. Vợ tôi giờ đang mang thai, tôi không muốn chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ấy, không ngờ lại mèo mù vớ cá rán."
Thì ra là một kẻ cuồng vợ, Cao Dương bất giác mỉm cười.
Cảnh sát Hoàng nhìn sang:
"Thiên Cẩu nói, gợi ý cho bài kiểm tra thứ ba nằm ở chỗ cậu."
"Vâng."
Cao Dương lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa bằng đồng thau:
"Cái này, nói là tìm được cánh cửa của chiếc chìa khóa này, vào trong dạo một vòng là qua ải, phạm vi tìm kiếm là khu Sơn Thanh của chúng ta."
Cảnh sát Hoàng nhận lấy chiếc chìa khóa, đặt trên đầu ngón tay săm soi, mắt sáng lên:
"Chuyện này không khó, giao cho tôi, hai cậu cứ chờ tin của tôi."
"Được."
Sau khi Cảnh sát Hoàng rời đi, Cao Dương ăn xong tô mì cay rồi quay lại phòng bệnh của ba, mở chiếc ghế xếp ở lối đi cạnh giường ra, đắp chăn nằm xuống.
Nhắm mắt lại, nhưng không hề buồn ngủ.
Cao Dương vào hệ thống, kiểm tra điểm may mắn.
Quả nhiên, khoảng thời gian Bạch Thỏ xuất hiện chiều nay không hề có chuyện nhân đôi lợi nhuận, xem ra vẫn phải trải qua nguy hiểm thực sự mới có thể kích hoạt được. Tình huống càng nguy hiểm, lợi nhuận điểm may mắn càng được nhân lên nhiều, nhưng khả năng chết cũng càng cao, điều này rất công bằng.
. . .
Trưa hôm sau, mẹ và em gái đến thay ca.
Cao Dương về nhà tắm rửa, ăn tối rồi ngủ bù mấy tiếng. Chạng vạng, hắn vừa ra khỏi cổng khu dân cư thì thấy một chiếc xe cảnh sát quen thuộc. Cảnh sát Hoàng đứng bên đường hút thuốc, thấy Cao Dương liền vẫy tay.
Cao Dương bước nhanh tới:
"Cảnh sát Hoàng? Sao anh lại đến đây."
"Tìm được nơi đó rồi." Cảnh sát Hoàng nói.
"Nhanh vậy sao?" Cao Dương kinh ngạc.
"Tìm đồ đối với tôi mà nói chỉ là chuyện nhỏ."
Viên cảnh sát vỗ vỗ nóc xe:
"Lên xe rồi nói."
Cao Dương đến gần xe nhìn vào, ghế phụ là Thanh Linh, hắn liền mở cửa sau, và lập tức sững người, Vương Tử Khải và Bàn Tuấn cũng ở trong xe.
"Anh em, nhớ tôi không!"
Vương Tử Khải vô cùng kích động, hắn choàng tay kéo Cao Dương vào xe:
"Tôi nói cậu nghe, gần đây tu luyện của tôi lại có đột phá rồi! Lát nữa đến chỗ không người, anh đây sẽ cho cậu xem vài đường, đảm bảo là bò con vào nhà, ngầu tới bến luôn. . ."
Đầu óc Cao Dương lại bắt đầu ong ong.
Sau khi xe khởi động, Cao Dương hỏi Cảnh sát Hoàng:
"Sao hai người họ cũng ở đây?"
"Bàn Tuấn tôi đã quan sát một thời gian rồi, sau đó không thấy tình trạng tay bị dị hóa nữa." Cảnh sát Hoàng nói.
"Vâng vâng, một lần cũng không."
Bàn Tuấn tỏ ra sốt sắng, vỗ vỗ vào bộ ngực đầy đặn của mình:
"Dương ca cậu yên tâm, bây giờ tôi rất tự tin vào cơ thể của mình!"
"Hoảng cái gì, cho dù thằng mập này có phát bệnh thật, một tay tôi cũng giải quyết được!"
Mấy ngày không gặp, Vương Tử Khải đã ra vẻ ta đây, phách lối như một đại ca.
"Chúng ta không phải đi làm bài kiểm tra sao?" Cao Dương lại hỏi.
"Bài kiểm tra cũng đâu có quy định không được gọi người giúp."
Cảnh sát Hoàng nhìn Cao Dương trong gương chiếu hậu đầy ẩn ý:
"Ngô Đại Hải đã lén tìm tôi, bảo tôi dẫn thêm người, hắn nói lần này không phải đùa giỡn, không khéo. . . sẽ có người chết."
Lòng Cao Dương chùng xuống: Bạch Thỏ cũng nói như vậy, xem ra bài kiểm tra lần này thật sự nguy hiểm, không biết sẽ phải đối mặt với thứ gì. Vương Tử Khải và Bàn Tuấn tuy đều là những yếu tố không ổn định, nhưng một người có sức chiến đấu, một người là trị liệu sư, nhìn chung, mang theo họ lợi nhiều hơn hại.
Khoảng nửa tiếng sau, xe cảnh sát chạy đến phía tây nam Ly Sơn.
Ly Sơn nằm trong thành phố Ly Thành, trải dài qua khu Sơn Thanh và khu Đông Dự, thuộc địa phận khu Sơn Thanh.
Đây là một điểm du lịch khá nổi tiếng ở Ly Thành, cao hơn 300 mét so với mực nước biển, chiếm diện tích 5. 000 mét vuông. Trên núi có nhiều loài thực vật, phong cảnh hữu tình, trên đỉnh còn có một đài quan sát thiên văn. Đứng trên đài cao phóng tầm mắt ra xa, toàn cảnh Ly Thành thu hết vào tầm mắt. Du khách leo Ly Sơn đông nhất vào buổi sáng sớm và chiều tối, cổng Nam và cổng Bắc lúc nào cũng đông nghịt người.
Cảnh sát Hoàng rõ ràng không phải dẫn cả nhóm đi leo núi, vì phía tây nam Ly Sơn không có đường lên. Họ đỗ xe cảnh sát trên con đường nhỏ ở làng quê, sau khi xuống xe, cả nhóm lại theo Cảnh sát Hoàng đi qua một cánh đồng, vào một khu rừng nhỏ.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Thanh Linh hỏi trước.
Cảnh sát Hoàng đi đầu:
"Sắp tới rồi, ngay phía trước thôi."
"Cửa ở đây à?" Cao Dương hỏi.
"Đúng vậy."
Cảnh sát Hoàng tiếp tục dẫn đường:
"Chiếc chìa khóa đồng thau mà Bạch Thỏ đưa cho hai cậu, xét về kiểu dáng, có lẽ là chìa khóa cửa của những ngôi nhà cổ ngày xưa. Khu Sơn Thanh không còn nhiều nơi có loại nhà này, một là phố đi bộ cổ, nhưng dù ở đó đều là kiến trúc nhà cổ, khóa cửa đã được thay bằng khóa hiện đại. Còn một nơi nữa là hẻm Hoa Sen, cũng nhiều nhà cổ, nhưng năm ngoái đã giải tỏa hết rồi. . ."
Cảnh sát Hoàng dừng lại, thở một hơi, theo thói quen lấy súng lục bên hông ra kiểm tra đạn, rồi tiếp tục đi về phía trước:
"Nghĩ đi nghĩ lại, khu Sơn Thanh của chúng ta còn nơi nào có nhà cổ mà cần dùng đến loại chìa khóa đồng thau này? Vậy thì chỉ có một nơi thôi. . ."
"Lẽ nào là. . . Cổ Gia Thôn?"
Bàn Tuấn quá béo, chân chậm, luôn đi cuối hàng. Hắn vừa nói xong ba chữ "Cổ Gia Thôn" thì toàn thân run lên, vội vàng tiến lên đi song song với Cao Dương. Nghĩ ngợi một lúc, vẫn không yên tâm, hắn lại đuổi theo vài bước, đi sóng vai với Thanh Linh có sức chiến đấu cao nhất.
"Ồ, "
Cảnh sát Hoàng có chút ngạc nhiên:
"Cậu cũng biết à. Tính ra, năm nay vừa tròn ba mươi năm rồi nhỉ?"
"Ba của một bạn học cấp ba của tôi là phóng viên, đã từng làm một bài phỏng vấn chuyên sâu về chuyện này, tà ma lắm. Hồi đó bạn tôi ngày nào cũng kể chuyện này như chuyện ma cho chúng tôi nghe."
Bàn Tuấn vẻ mặt căng thẳng, mắt nhìn ngang liếc dọc.
"Rốt cuộc là chuyện gì mà thần bí vậy."
Vương Tử Khải bắt đầu tò mò.
"Đầu tiên là một vụ thảm án diệt môn, ở Cổ Gia Thôn có một gia đình năm người, chỉ trong một đêm đã chết thảm, thi thể bị chia thành nhiều mảnh, xuất hiện ở khắp các ngóc ngách trong thôn."
Cảnh sát Hoàng nói:
"Lúc đó người nhận vụ án này chính là sư phụ tôi, tôi từng nghe ông ấy kể lại."
"Vụ án có được phá không?" Cao Dương hỏi.
Cảnh sát Hoàng lắc đầu:
"Không."
"Tại sao?"
"Chưa đầy nửa tháng sau khi vụ án xảy ra, toàn bộ năm mươi ba người của Cổ Gia Thôn đều biến mất."
"Biến mất?"
"Đúng, bốc hơi khỏi thế gian, không một dấu vết. Sư phụ tôi năm đó gần như đã lật tung Cổ Gia Thôn lên mà vẫn không tìm ra chút manh mối nào. Mãi đến khi về hưu, ông vẫn không phá được vụ án treo này."
Mọi người đều im lặng, chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Màn đêm buông xuống, ánh sáng trong rừng trở nên mờ ảo, gió lạnh thổi qua làm lá cây xào xạc, không khí đột nhiên trở nên âm u.
Cảnh sát Hoàng lấy chiếc chìa khóa đồng thau ra, giọng trầm xuống:
"Cánh cửa của chiếc chìa khóa này, ở ngay Cổ Gia Thôn."