Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tần Giang Nguyệt, Ôn Nhan chạy không lâu đã quay lại. Lần nữa nhìn thấy nàng, trạng thái của nàng đã điều chỉnh rất tốt, giống như trong nguyên tác, vẫn chưa nản lòng.
“Sư huynh.” Nàng đứng ngoài cửa sổ nói. “Ta đã trồng lại những bông hoa đó. Hoa là hoa, mầm rau là mầm rau, chúng đều có nơi riêng của mình. Mặc dù ta cảm thấy, hoa và mầm rau, có lẽ không muốn nơi mà chúng đang ở.”
Trong phòng, Tiết Ninh nghe lời này trực tiếp muốn “múa may cào cấu”. Lời của nữ chính không thể trực tiếp hơn — hoa dĩ nhiên là Ôn Nhan, còn mầm rau chính là Tiết Ninh. Vị trí của các nàng bây giờ là cố định, nhưng các nàng thật ra đều không muốn vị trí này.
Từ câu nói trong cơn thịnh nộ của Tiết Ninh, Ôn Nhan đã bắt được một chút manh mối. Nàng thực lòng muốn ở lại bầu bạn với Tần Giang Nguyệt.
Còn Tiết Ninh thì không nhất định. Có lẽ Tiết Ninh cũng bất đắc dĩ, bị ép phải ở lại đây. Nếu có lựa chọn, bản thân Tiết Ninh cũng thực sự hy vọng tìm một nơi an tĩnh, chịu đựng cho đến khi đại kết cục rồi mới xuất hiện.
Ánh mắt Tần Giang Nguyệt chuyển sang, nàng bỗng dưng chột dạ, không dám nhìn vào mắt hắn. Cho đến khi hắn nói: “Hơi mặn.”
“Cái gì?” Tiết Ninh hoàn hồn, mở to mắt. “Không thể nào!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play