Suy nghĩ chạy lung tung trong đầu, Tống Ý Dung cảm thấy bản thân đã nghĩ nhiều rồi, tự nhiên thấy khó chịu lên, cứng ngắc mà ngồi nhìn Chu Lãng, không nói một chữ.
“Hòm thuốc…” tầm mắt Chu Lãng dừng ở cái rương nhỏ nằm trên ghế: “Muốn tôi giúp cậu sao?”
Tống Ý Dung lấy lại tinh thần: “Không phải.”
“Anh…”, Tống Ý Dung nhìn vào mắt Chu Lãng: “Kéo tay áo lên đi.”
“Tôi không có bị thương.” Chu Lãng cảm thấy trên người hắn không có chỗ nào cần bôi thuốc.
“Tôi thấy rõ ràng là có”, Tống Ý Dung hối thúc: “Anh kéo nhanh đi.”
“Nếu không tôi tự kéo, anh cũng đừng trách tôi không lịch sự.”
Chu Lãng im im, không còn cách nào, chỉ có thể cuốn ống tay áo lên, duỗi cánh tay đến trước mặt Tống Ý Dung.
Vết thương nhỏ rất nhiều, Tống Ý Dung nhớ lại hình ảnh Chu Lãng cõng mình đi từng bước xuống núi ngày hôm qua, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT