CHƯƠNG 6: Vân Sơn Sương Mù Chướng (4)
Tác giả: Nhật Nhật Phục Nhật Nhật

Dưới chân Vân Sơn mịt mờ sương khói, địa thế trở nên quỷ dị khó lường. Một ngọn núi phàm tục tưởng chừng bình thường, thế mà lại giam cầm biết bao tu sĩ tài giỏi.

Nhiều tu sĩ bước vào núi rừng, loanh quanh mấy ngày trời, nhưng ngay cả một mảnh rừng nhỏ cũng không thể thoát ra. Ngay cả một nhân vật có tu vi Nguyên Anh trung kỳ như Bùi Kinh Triều cũng bị lún sâu vào trận sương mù chướng này.

Họ gồm sáu người, đều là những đệ tử xuất sắc của Mười Hai Đại Tiên Môn, tinh anh của thế hệ tu tiên mới. Trong đó, bốn người là đệ tử thân truyền của Ly Sơn Kiếm Phái, hai người còn lại lần lượt thuộc Xích Dương Tông và Sơn Âm Chiếu Hoa Cung. Hai tông phái này có quan hệ thân thiết với Ly Sơn, đặc biệt phái đệ tử đến hiệp trợ Ly Sơn tìm kiếm Trấn Kiếm Thạch.

Thế nhưng, bảy ngày trôi qua kể từ khi họ bước vào trận mê chướng, dùng hết mọi cách vẫn không thể phá giải.

“Loại mê chướng này ta từng thấy trong một quyển cổ thư.” Thẩm Tình Chi lên tiếng. Hắn xuất thân từ Sơn Âm Chiếu Hoa Cung, những người ở đây chủ tu phù trận, thế nên đương nhiên hắn am hiểu trận pháp hơn những người khác. “Sách ghi lại một trận tên là 'Thập Ma Trận', nghe tên đã hiểu, là do mười phương đại ma bố trí mười phương tuyệt trận, trong đó có một ma trận chính là loại mê chướng này.”

“Ma vật có thể bố trí loại mê trận này tên là 'Địa Trọc'. Nó là ma vật được sinh ra từ việc trọc khí trên thế gian tụ tập ở vực sâu, khe rãnh. Vì vậy, trong cơ thể Địa Trọc tự hàm chứa thế thiên sơn vạn thủy, dưới lớp sương mù chướng của nó, sa có thể hóa thành núi, thủy có thể hóa thành biển.”

Vừa nói, Thẩm Tình Chi vừa khom người bốc một nắm đất từ mặt đất lên, dùng ngón tay nghiền nát, “Chúng ta vất vả bôn ba trong núi nhiều ngày như vậy, có lẽ chỉ đang loanh quanh ở mấy gò đất nhỏ mà thôi.”

“Ta nhớ trong sách có ghi chép, trận mê chướng này đoạn tuyệt linh khí, trong sương mù toàn là trọc khí dơ bẩn. Bị giam cầm tại đây lâu ngày, linh căn sẽ thoái hóa, chúng ta rồi sẽ dần biến thành phàm nhân không thể tu hành, sau đó lão hóa mà chết.”

Trương Cuồng, vị thể tu của Xích Dương Tông, bực bội loát một phen cơ bắp trên cánh tay, thô thanh thô khí nói: “Khốn kiếp! Chẳng trách hai ngày nay ta cảm thấy kinh mạch của mình càng ngày càng đình trệ!”

Những người khác cũng gật đầu phụ họa. Bọn họ bước vào mê chướng nhiều ngày nay, luôn cảm thấy linh lực quanh người vận hành không thoải mái, tu vi tản mạn khắp nơi, hóa ra không phải ảo giác.

“Ta cũng cảm thấy tu vi mình thoái lui, nên mới đột nhiên nhớ tới ghi chép trong sách.” Nói đến đây, Thẩm Tình Chi không ngừng ma sát nắm đất trong tay. Hắn không có vẻ ưu sầu, ngược lại trên mặt lại hiện lên vài phần hưng phấn khó mà che giấu, đánh giá từng ngọn cỏ cành cây xung quanh.

Ma vật như Địa Trọc ngàn năm cũng khó mà xuất hiện một con. Thế nên, Thẩm Tình Chi chỉ từng thấy ghi chép về nó trong sách. Khi mới bước vào trận mê chướng, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Địa Trọc. Mãi cho đến bây giờ, khi mọi người đều cảm nhận rõ ràng tu vi của mình đang thoái lui, hắn mới có suy đoán này.

Diêu Dục Tú thấy hắn lại có dáng vẻ hứng thú bừng bừng như gặp được vật báu hiếm thấy, không khỏi nóng nảy nói: “Ngươi nói nhiều như vậy, rốt cuộc có thể phá trận không?”

Bùi Kinh Triều vươn tay kéo cổ tay nàng, nhíu mày nói: “Dục Tú, muội đừng nóng vội, không được vô lễ với Thẩm sư huynh.”

“Sư huynh…” Diêu Dục Tú chuyển mắt nhìn hắn, ánh mắt vừa oán hận vừa tủi thân.

Những ma vật đáng chết này vào ngày đại hỉ của nàng và Bùi Kinh Triều đã xâm nhập Ly Sơn cướp đi Trấn Kiếm Thạch, lại còn dùng thủ đoạn ti tiện làm cha nàng bị thương. Nàng sao có thể không vội?

Tiệc cưới nàng mong đợi lâu như vậy, tự tay chuẩn bị mấy tháng, thức thâu vô số ngày đêm, từng đường kim mũi chỉ thêu ra áo cưới, nàng ngay cả mặc cũng chưa kịp, còn chưa bước được vào hỉ đường đã bị trận biến cố này quấy hỏng. Nàng không biết có bao nhiêu người đang chê cười sau lưng.

Nàng sao có thể không vội.

Diêu Dục Tú hai mắt ửng đỏ, nước mắt lưng tròng, hiện tại hận không thể nuốt sống những ma vật đáng chết này, băm thây vạn đoạn những con chuột cống rãnh này.

“Dục Tú.” Bùi Kinh Triều lại khẽ gọi tên nàng, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay, không tán thành mà lắc đầu với nàng.

Ánh mắt hắn ôn hòa mà bao dung, lộ ra vẻ trầm ổn khiến người khác tin phục, giọng kiên định nói: “Chúng ta nhất định có thể tìm về Trấn Kiếm Thạch, quét sạch những ma vật gây tai họa cho thế gian này.”

Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, Diêu Dục Tú hít sâu mấy hơi, đè nén lại cảm xúc cuộn trào trong lòng, miễn cưỡng nói: “Thứ lỗi, Thẩm sư huynh.”

Thẩm Tình Chi xua xua tay, cũng không để trong lòng, tiếp tục nói: “Nếu muốn phá giải mê trận này, phải tìm được bản thể của Địa Trọc.”

“Nơi đây sương mù dày đặc tràn ngập, không thấy được nhật nguyệt, la bàn cũng mất đi tác dụng, chúng ta thậm chí không biết mình đang ở đâu, làm sao tìm được bản thể của nó?” Một vị kiếm tu khác của Ly Sơn Kiếm Phái lo lắng hỏi.

Tu vi của hắn không thể so với những người khác, ở lại đây mấy ngày, cảnh giới Nguyên Anh đã bắt đầu buông lỏng, sắp không thể áp chế kiếm khí hỗn loạn trong cơ thể. Nếu còn tiếp tục ở lại trận mê chướng này, e rằng sẽ rớt xuống khỏi cảnh giới Nguyên Anh.

Sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn, cũng không thể quan sát được địa hình sơn thế xung quanh. Thẩm Tình Chi chỉ có thể mượn chủng loại cỏ cây mọc bên người để phân biệt. Hắn vùi đầu nghiên cứu thổ thạch cùng cỏ thực trên mặt đất, mọi người đều theo sát phía sau.

Thẩm Tình Chi nói: “Địa Trọc là ma của vực sâu, giống như nước vậy, thích chảy về chỗ trũng. Chúng ta chỉ cần tìm được chỗ trũng nhất trong địa giới này, bản thể của nó nhất định ở đó.”

Bùi Kinh Triều nghe vậy suy tư: “Địa mạo này hư hư thật thật, chẳng biết thật giả, lại có sương mù dày đặc che lấp, e rằng không dễ tìm.”

“Đúng vậy.” Thẩm Tình Chi thở dài, “Nhưng chỉ có một cách phá trận này, bất luận thế nào cũng chỉ có thể thử.”

Trong khe núi bị hai đỉnh kẹp lại, hiếm hoi mà không có nhiều sương trắng che phủ. Ánh nắng đầu xuân ấm áp chiếu xuống, rọi lên mặt hồ suối nước nóng gợn sóng lấp lánh hơi nước mờ mịt.

Hồ nước này không lớn, nhưng lại sâu thẳm, có màu xanh thẳm. Đoạn trung tâm dưới nước sâu không thấy đáy, vì ánh sáng không thể chiếu vào mà có vẻ tối tăm.

Một con bạch hạc lông chim tươi sáng đứng ở chỗ nước cạn chải vuốt lông. Ngu Ý xắn ống quần dẫm vào dòng suối ấm, múc nước tưới lên người nó, sau đó nhìn Hạc sư huynh dang cánh vẫy vẩy, bọt nước văng tung tóe.

Ngu Ý giơ tay che bọt nước bắn tới, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết, nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.

Tiếng cười trong trẻo của cô thiếu nữ bay vào căn nhà gỗ nhỏ bên hồ suối nước nóng. Cửa sổ nhà gỗ đối diện hồ có một bóng người thon dài đứng thẳng. Bóng râm của song cửa sổ bao phủ lên gương mặt hắn, giấu đi đôi mắt, nhưng sâu trong con ngươi lại mơ hồ lóe lên ngân quang quỷ dị.

Tay phải Tiết Trầm Cảnh cầm dao phay, tay trái dài nhỏ ấn một miếng thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen. Từ sáng sớm, hắn đã dùng Cốt Ma ngậm về một con lợn rừng nhỏ từ trên núi, đây là miếng thịt mới được cắt ra từ nó.

Tất cả chỉ vì Ngu Ý nói, hôm nay nàng muốn ăn thịt kho.

Ánh mắt hắn âm trầm nhìn chằm chằm người đang nô đùa với tiên hạc trong hồ, cắt miếng thịt ba chỉ thành những lát đều tăm tắp. Hắn ảo tưởng lưỡi dao này đang cắt lên người Ngu Ý, từng miếng từng miếng lóc đi lớp da thịt trắng nõn của nàng.

“A a a chủ nhân, lúc ngài thái rau mắt cũng phải nhìn thớt chứ, ngài cắt vào tay mình rồi!” Hệ thống đột nhiên la to bên tai.

Ngón tay Tiết Trầm Cảnh đau nhức, cúi đầu nhìn thấy đốt ngón tay giữa bị cắt một vết thương sâu có thể thấy xương. Hắn đau đến mức yết hầu khẽ nức nở một tiếng, rồi lại cắn răng nuốt xuống, mím chặt khóe miệng.

Cốt Ma ngửi được mùi máu, đột nhiên từ cửa sổ phía sau phòng nhảy vào, đâm cho đồ vật trong phòng loảng xoảng, chạy như điên đến trước mặt Tiết Trầm Cảnh.

Nhưng có một sợi sương trắng còn nhanh hơn nó, bay vào từ ngoài cửa sổ, tựa như một đoàn mây tuyết trắng. Nó bao phủ toàn bộ cái thớt, liếm sạch vết máu tươi, giây lát lại bật tới trên tay Tiết Trầm Cảnh, đột nhiên kiềm chế ngưng tụ thành một đoàn nắm trắng mềm mại đang lưu động, bao lấy ngón tay bị thương của hắn.

Cốt Ma không vớt được chút máu nào, hai tròng mắt trợn trừng đến mức suýt rơi ra khỏi mặt, giận đến mười ngón cào thớt, hàm răng va vào nhau ken két.

Giọng Ngu Ý truyền đến từ ven hồ, cất cao hỏi: “A Tưu, làm sao vậy? Ta nghe thấy có tiếng động.”

Tiết Trầm Cảnh cắn răng sau, từ kẽ răng bài trừ hai chữ, “Không có việc gì.”

Hắn phất tay hất Địa Trọc đang quấn lấy ngón tay, miệng vết thương trên ngón tay mọc ra thịt non, rất nhanh liền khép lại.

Cốt Ma lưu luyến không rời nhìn chằm chằm ngón tay đã khép lại của hắn, lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.

Tiết Trầm Cảnh vừa nhìn thấy vẻ mặt ngu ngốc kia liền biết nó đang mong chờ điều gì, nhấc chân đạp lên mặt nó, nói: “Cút hết đi, đừng để nàng nhìn thấy.”

Cốt Ma mang theo một vết chân mới tinh trên mặt, cụp đầu, ủ rũ cụp đuôi từ cửa sổ sau nhảy ra ngoài, quay về ẩn nấp trong rừng cây.

Ánh mắt Tiết Trầm Cảnh lại trở về miếng thịt thái dở trên thớt, giơ tay bổ một đao lên thớt, thanh âm lạnh lùng như chứa vụn băng: “Thịt kho? Vì sao ta lại phải ở đây làm thịt kho cho nàng.”

Hệ thống vội vàng an ủi: “Chủ nhân, chủ nhân, độ hảo cảm của nữ chủ với ngài đã tăng lên 6% rồi, ngài lại nhẫn nại một chút, rất nhanh sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.”

“6%.” Tiết Trầm Cảnh nghiến từng chữ lặp lại. Lời nói của hệ thống không những không an ủi được hắn, ngược lại còn khiến hắn càng thêm tức giận.

Gò má ngọc trắng của hắn nổi lên một vệt hồng nhạt của sự tức giận, đuôi mắt vẽ thành một nét mực nhòa đi hiện lên một vệt đỏ, lông mi ướt sũng. Hắn thở nặng nề mà châm chọc nói: “Ha, độ hảo cảm của nàng với tướng công cũng chỉ có 6%.”

Không, còn chưa tới 6%.

Ngày ấy, khi Ngu Ý tỉnh lại trong lòng ngực hắn, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, vòng lấy cổ hắn rồi cúi đầu, nhẹ nhàng cọ cọ sườn mặt hắn. Giọng nói thiếu nữ mềm mại lại đáng yêu, ngọt ngào gọi hắn, “Tướng công.”

Giây phút đó, Tiết Trầm Cảnh nở hoa trong lòng. Ngay sau đó, hệ thống vang lên trong đầu hắn, thông báo độ hảo cảm của nữ chủ với hắn là 4%.

Hệ thống vừa dứt lời, “loảng xoảng” một tiếng, độ hảo cảm lập tức rớt xuống 3%.

3%.

Nàng lấy tư cách gì mà dám gọi hắn là tướng công!

Hiện tại là 6%, đều là do mấy ngày nay hắn hữu cầu tất ứng, chịu đựng khổ sở, mới vất vả lắm mới tăng lên được.

Hệ thống vô ngữ: “…………” Vị “tướng công” này là ngài có được bằng cách nào, trong lòng ngài không rõ sao?

Dùng thủ đoạn hãm hại lừa gạt, sao có thể đổi được chân tình!

Trong hồ suối nước nóng, Ngu Ý đã lên bờ, nhưng nàng vẫn ngồi xổm bên bờ suối, vươn dài cổ nhìn xung quanh trong nước. Bạch hạc lại chạy vào giữa dòng, khom lưng vùi đầu lặn vào trong nước, hướng về phía đáy hồ sâu thẳm mà thăm dò.

Vừa rồi, bọn họ từ cái hố đen giữa hồ thấy một đoàn bóng trắng lướt qua. Trong nước sủi bọt khí ục ục, hơi nước bay ra bao phủ khắp mặt hồ.

Hạc sư huynh bồi hồi giữa hồ một lúc lâu, không phát hiện điều gì dị thường, ngược lại có chút chóng mặt nhức đầu, không biết có phải vì ngâm lâu quá không. Nó lơ mơ từ trong hồ nổi lên, cả người giống như một vũng bùn bò lên tảng đá bên bờ, vô lực “cạc cạc” hai tiếng.

Ngu Ý vội vàng cẩn thận xem xét nó, xác nhận nó không có việc gì mới nhẹ nhàng thở ra.

Nàng nhìn về phía trung tâm hồ, lo lắng vội vã quay lại nhà gỗ, nói với Tiết Trầm Cảnh: “A Tưu, dưới đáy hồ suối nước nóng trước phòng chúng ta hình như có thứ gì đó.”

Tiết Trầm Cảnh ngừng tay, nói qua loa: “Nàng chắc chắn là nhìn lầm rồi, trong nước có thể có thứ gì? Đừng suy nghĩ lung tung.”

【 Hệ thống: Đinh —— Hiện đã kích hoạt nhiệm vụ công lược tạm thời, thỉnh ký chủ chú ý, đối tượng công lược chơi nước làm ướt quần áo, thỉnh ký chủ nắm chắc thời cơ, nửa quỳ trước mặt nàng, ôn nhu nâng váy của nàng, làm khô váy áo cho nàng. 】

Tiết Trầm Cảnh nghe thấy tiếng hệ thống, liếc mắt nhìn Ngu Ý, quả nhiên thấy váy nàng bị ướt một nửa. Váy lụa màu xanh nhạt dán chặt vào đùi, phác họa ra đường cong đôi chân thon dài thẳng tắp của nàng.

Hắn quay lưng về phía Ngu Ý, khóe miệng dữ tợn kéo lên một chút, xoay người đi về phía nàng, dựa theo chỉ thị của hệ thống nửa quỳ xuống, hai tay nâng váy lụa đang nhỏ nước của nàng, dùng linh lực hong khô lớp vải ướt đẫm.

Ngu Ý cúi đầu nhìn thiếu niên đang nửa quỳ trước mặt mình, vươn tay sờ sờ đỉnh đầu hắn, ngọt ngào cười nói: “A Tưu, huynh đối với ta thật tốt, ta rất thích huynh nha.”

Tiết Trầm Cảnh ngẩng đầu, đôi mắt tối tăm nhìn thẳng nàng, hỏi: “Phải không? Thích đến mức nào?”

“Rất thích rất thích, trên đời này, ta thích huynh nhất.” Ngu Ý cười khúc khích nói, ngón tay thuận thế chảy xuống mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve đuôi mắt cong lên của hắn.

Da thiếu niên hơi lạnh, lông mày đen đậm, tựa như được vẽ bằng mực tàu. Đuôi mắt hắn điểm một vệt ửng đỏ chưa tan, như thể đã khóc, khi ngẩng đầu nhìn lên nàng như vậy, trông hắn lộ ra một vẻ yếu ớt đáng thương, hết sức chọc người trìu mến.

Vẻ ngoài này, thực sự rất đẹp.

Tiết Trầm Cảnh bị nàng sờ đến mức khép hờ một mắt, trong lòng hỏi: “Độ hảo cảm.”

Hệ thống: “……”

Qua một lúc lâu, nó mới run rẩy trả lời: “Trăm… 5%.”

Thật tốt, miệng nói ngọt như vậy, độ hảo cảm thế mà còn giảm xuống!

Tiết Trầm Cảnh tức giận đến lồng ngực phập phồng, đuôi mắt càng đỏ, dường như ngay sau đó sẽ không nhịn được nước mắt rơi xuống.

Trong không gian trống trải của nhà gỗ nổi lên từng trận gợn sóng, xúc tu trong suốt mà dính nhớp từ trong không khí chui ra, bao phủ sau lưng Ngu Ý. Vòi thô to lắc lư, hận không thể quấn lấy thân hình nàng, siết chặt, nhúc nhích, xoắn lấy, từng tấc một nghiền nát xương cốt nàng, sau đó nuốt trọn huyết nhục, ăn đến không còn một chút nào.

Hệ thống thét to: “Chủ nhân ngài bình tĩnh một chút a! Nghĩ đến Trấn Kiếm Thạch, ngài rất nhanh là có thể mở ra nó!”

Ngu Ý vô tội chớp mắt, nghi hoặc nói: “Tướng công, sao huynh không vui? Huynh không thích nghe ta nói thích huynh sao?”

Tiết Trầm Cảnh cười như không cười nói: “Ta thích, ta quá thích nghe rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play