Có được không gian hệ thống để gặp nhau, Tiết Trầm Cảnh càng thêm không muốn trở về thế giới của hắn.
Dù Ngu Ý bận rộn không có thời gian đến đây hẹn hò, hắn vẫn tình nguyện ở lại đây chờ đợi. Hắn túc trực dưới gốc cây, giống như một người gác cổng, chờ đợi Ngu Ý sống xong cuộc sống thực tại của nàng, rồi rút thời gian đến bầu bạn với hắn.
Mỗi lần Ngu Ý đến, điều đầu tiên nàng nhìn thấy là dáng vẻ gác cổng đó của hắn. Cảm giác giống như nàng đang nuôi một chú chó nhỏ, trong mắt, trong lòng chỉ có duy nhất một mình nàng.
Trong lúc chủ nhân vắng nhà, nó sẽ luôn canh gác ở cửa chờ đợi, cho đến khi chủ nhân trở về mới thôi.
“A Tưu, ngươi không cần cứ luôn ở đây chờ ta.” Ngu Ý vuốt ve đôi mắt chứa đầy ánh sáng của hắn, dở khóc dở cười nói, “Nếu ngươi cứ ở đây mãi, vậy Hạc sư huynh thì sao? Thương Thương thì sao? Ngươi không để ý đến chúng nó à?”
Tiết Trầm Cảnh nhíu mày, đánh giá vẻ mặt nàng, “Ta cứ ở đây mãi, có phải đã khiến nàng khó xử không?”
Ngu Ý lắc đầu, lập tức phủ nhận, “Đương nhiên là không. Ta cũng muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy ngươi.” Nàng dừng lại, rồi nói tiếp, “Nhưng A Tưu, ta biết trong lòng ngươi có ta, nhưng không thể chỉ có ta. Ngươi cũng nên có cuộc sống của riêng mình. Ta có thể là một phần trong cuộc đời ngươi, nhưng không thể là toàn bộ. Ngươi hiểu không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT