Bên ngoài trời đã tối đen, chuyện này cũng không thể thương nghị ra gì. Đành phải kiềm chế lại, ngày mai rồi tính.
Hôm nay chắc chắn là một đêm không ngủ được.
Nước mắt Từ Lập dường như không ngừng chảy. Trong phòng có tiếng thút thít của hắn, làm người trong nhà cũng khó chịu.
Sáng sớm hôm sau, Từ lão cha đã ra cửa sớm. Buổi sáng, từng nhà đều sẽ ra ngoài hóng gió, hoặc lên núi nhặt chút củi. Thấy ông, có người chào hỏi ông cũng không để ý, cau mày, như đang có nhiều tâm sự.
Từ lão cha càng đi càng xa, xung quanh không có nhiều nhà. Cái nhà cũ nát trước đây của Thu Ngọc giờ đã biến thành nhà ngói, xây dựng rất khí phái, ngay cả ngựa cũng có chuồng ngựa riêng.
Từ lão cha mấy lần định đi vào, nhưng lại không biết nói gì. Vừa lúc Thu Ngọc dậy sớm, đem rau khô trong nhà ra phơi, liền thấy Từ lão cha cứ đi đi lại lại ngoài sân.
Từ lão cha thấy cậu, nở một nụ cười: “Thu Ngọc à. Tiểu Hạ có ở nhà không? Ta tìm hắn có chút việc.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play