Hạ Phàm có chút hoài nghi cuộc đời, buồn từ trong lòng tới: “Có phải chỉ có huynh cả là con của nương không?”
Tiểu Vạn thị luôn luôn cưng chiều Vạn Hải, Hạ Phàm trước kia cũng không nghĩ tới chuyện đó. Chính là tiểu Vạn thị vừa đi, gia đình liền tan. Hôm qua lại là lần gặp cuối cùng. Bà ta hẳn là nói với hắn sự thật.
Hạ Phàm dùng tay áo lau nước mắt. Hạ Đông Lai nhìn đứa con út khóc, trên mặt cứng đờ, không biết nghĩ tới cái gì, xoay người về phòng.
Một lát sau liền nghe thấy tiếng Hạ Tiểu Bảo gào khóc trong phòng, Hạ Phàm lau khô nước mắt tìm theo tiếng, phát hiện Hạ Tiểu Bảo trên người dơ bẩn, Hạ Đồng chắc là đã đánh nó.
Hạ Phàm nói: “Tam ca, huynh làm gì vậy.”
Hạ Tiểu Bảo thấy Hạ Phàm liền như thấy người thân, oa một tiếng khóc lóc nhào vào lòng hắn, thút tha thút thít, mang theo vài phần đáng thương: "Tứ thúc, huynh ấy nói cha không cần ta." Lời nói này đối với trẻ con gây tổn thương cực lớn.
Hạ Đồng tính tình càng thêm quái gở, giờ phút này âm dương quái khí nói: "Chẳng lẽ không phải sao? Cũng chỉ có ngươi đem mọi người coi là người tốt. Cha hắn bình thường là chủ tử còn ta là nô tài. Hiện giờ bọn họ làm hỏng chuyện, chúng ta còn phải đi theo chịu liên lụy." Oán khí của hắn cũng rất lớn. Trước kia ba đứa con nhà anh cả đều như bảo bối, anh cả đã hồi quỹ cho gia đình cái gì? Hiện giờ làm hắn ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play