Vạn Hải tuyệt đối không thể cho hắn ta tiền. Loại côn đồ như Lượng Tử càng cho tiền hắn sẽ càng lấn tới, Vạn Hải nói: “Chúng ta tìm một nơi không có ai rồi nói.”
Lượng Tử cũng không sợ hắn, dù sao trọc đầu đâu có sợ bị nắm tóc.
Tiểu Vạn thị vừa lo lắng vừa hối hận, lòng cứ đập thình thịch. Ánh mắt Hạ Đông Lai nhìn bà cũng mang theo vài phần độc địa, điều này hoàn toàn dọa cho bà bị bệnh.
Chờ Vạn Hải trở về, tiểu Vạn thị một mình trong phòng, sắc mặt đều khác hẳn ngày thường: “Thế nào rồi?”
Vạn Hải không nói cụ thể chuyện gì, chỉ nói: “Nương, người không nên làm loại chuyện này.”
Tiểu Vạn thị sợ hãi đến rơi nước mắt: "Nương không bao giờ làm nữa." Bà đâu có biết Lượng Tử lại vô sỉ như vậy, rõ ràng đã cho tiền rồi, bây giờ còn đòi thêm.
Từ khi Hạ Tử Phong họ phân gia ra ngoài, ngày nào cũng lo nghĩ, trên mặt tiểu Vạn thị đã có vài phần vẻ già nua.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT