Về tới nhà, Hạ Tử Phong đặt nhi tử lên giường nhỏ. Tiểu gia hỏa thật sự mệt mỏi, trên đường đi có động tĩnh lớn như vậy mà cũng không tỉnh giấc.
Hạ Tử Phong dỡ đồ vật trên xe xuống, nói với Thu Ngọc: “Ngươi về phòng ngủ trước đi.” Buôn bán đồ ăn vặt thì kiếm được tiền, nhưng cũng rất mệt. Giống như bọn họ, trời chưa sáng đã ra quán, sau đó về nhà lại phải xay lương thực thành bột, xào nước chấm, nhào bột... cứ thế không có lúc nào ngơi tay, làm bằng người sắt cũng chịu không nổi.
Thu Ngọc giờ phút này cũng vô cùng buồn ngủ, đi đường lớn hai canh giờ, đầu óc có chút choáng váng. Nhưng cậu cũng không nỡ bỏ nhiều việc như vậy cho một mình Hạ Tử Phong, nói: “Làm xong rồi ngủ tiếp.”
Hạ Tử Phong nói: “Ngoan, lát nữa ta cũng ngủ.”
Thu Ngọc cũng có chút tới giới hạn, thật sự không chịu nổi, lúc này mới đồng ý trở về phòng. Hạ Tử Phong đẩy chiếc xe không ra ngoài, đi trong thôn đổi mấy thứ thô lương, đều là hai văn tiền một cân. Hắn mỗi loại mua 50 cân.
Sau khi mua trở về, hắn còn thấy người hàng xóm cho hắn mượn xe đẩy tay. Hạ Tử Phong nói với hàng xóm: “Thím, chiếc xe này bán cho ta đi.” Trong thôn không keo kiệt, nếu cần dùng gì đều có thể mượn, nhưng bọn họ mỗi ngày đều dùng, chi bằng mua luôn.
Người hàng xóm xua tay nói: “Cái gì mà tiền với nong, ngươi cứ dùng đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT