"Cô Lộc, xét thấy nguyên nhân cơ thể của cô, chúng tôi không thể vì cô mà phá thai được."
Từ chỗ bác sĩ nhận lấy đơn kiểm tra quyết định vận mệnh cuối cùng. Lộc Chi Lăng lảo đảo chạy ra từ bệnh viện.
Cô chạy một mạch đến bên ngoài khu sân chơi.
Cây cỏ rậm rạp, nửa chiếc du thuyền cũ kỹ đầy rêu mọc.
Lộc Chi Lăng liều lĩnh chạy về phía trước, rơi mất chiếc giày cũng không thèm đoái hoài nhặt lấy, giẫm qua đá vụn, bùn đất và máu tươi lập tức làm dơ bẩn bàn chân trắng nõn.
Ánh mặt trời gay gắt chiếu tới khuôn mặt như thể muốn nuốt cả người cô vậy, thế giới của cô chỉ còn lại một khung cảnh đen tối.
Tiếng bước chân đuổi theo sau lưng ngày càng gần...
Lộc Chi Lăng sờ lấy tấm ván gỗ đi vào bên trong chiếc du thuyền, ngồi cuộn tròn lại, gắt gao ôm lấy cơ thể đang run rẩy.
Chiếc váy trắng miễn cưỡng che lấp những vết thương chồng chất của cô, phủ lên bắp đùi đầy vết bầm xanh, đôi mắt được tấm lụa trắng che lại.
Cô gầy yếu không chịu nổi một đòn, giống như một gốc cây mất đi chỗ dựa, lúc nào cũng có thể tan biến như hoa thố ti.
"Đã mù như thế rồi còn có thể chạy đi đâu?"
Một đôi nam nữ trẻ tuổi thở hồng hộc chạy đến, nhìn xung quanh.
Hoa Bình giật khuỷu tay của Phong Triều, cúi đầu chán nản nhìn đôi giày cao gót dính đầy bùn, bất mãn lẩm bẩm: "Cái nơi quỷ quái gì thế, bẩn chết đi được."
"Ai bảo cô không coi chừng người hả?"
Phong Triều cau mày nói, nhìn khung cảnh xung quanh yên tĩnh lại có một khu sân chơi rộng lớn, mấy giây sau tính tình nhẫn nại nở một nụ cười hô to: "Bảo bối Chi Lăng à, đừng có chạy loạn nữa, ra đây được không? Tôi mang cô về nhà."
"..."
"Đây là chuyện tốt mà, đó là Bạc Vọng đấy! Cháu trai đích tôn của nhà họ Bạc! Cô có con của hắn rồi, cả đời của chúng ta ăn uống không cần lo nữa! Cô nghe lời đi, ra đi, cẩn thận cái bụng, tôi đảm bảo sẽ không đánh cô nữa."
Nghe giọng nói quen thuộc, toàn thân Lộc Chi Lăng lạnh run, cực kỳ lạnh run.
Mười lăm tuổi, nhà phá sản, ngay sau đó là một trận hỏa hoạn cháy đến tan nhà nát cửa, trong một đêm đó mắt cô cũng bị mù.
Sau đó, cô được gửi nuôi đến nhà người hầu trung thành là Phong Chấn và sống ở đó suốt 5 năm.
Năm ngoái, con trai độc nhất của Phong Chấn là Phong Triều học thành tài trở về, chăm sóc cô có thừa, nhiều lần bày tỏ sự yêu thương đối với cô.
Đúng lúc cô tưởng rằng đó là sự ấm áp sau tai họa và định đồng ý hẹn hò, thì con sói đội lốt cừu này bắt đầu lộ bản chất, liên tục hỏi một thiên kim như cô có giấu diếm khoản tiền tiết kiệm nào không.
Sau khi biết cô không có, Phong Triều đá cô một cái, thậm chí còn ở trước mặt cô làm bậy với người chăm sóc cô là Hoa Bình.
Hai người càng làm càng vô lý, mượn vay nặng lãi đi đánh cược, thua tiền định đưa cô cho tên chủ nợ để gán nợ.
Trong hộp đêm xa hoa ăn chơi trác táng, hai người nhìn thấy cậu chủ tập đoàn Bạc thị, đột nhiên lại đổi chủ ý, muốn lừa gạt lớn hơn, thế là không nói không rằng đem cô đến căn phòng của Bạc Vọng.
Căn phòng đó tràn ngập hơi thở kích tình...
Nhưng Bạc Vọng là ai? Ai nấy ở thành phố Giang Bắc khi nghe tên cậu chủ nhà họ Bạc thôi đã sợ mất mật. Diêm Vương thấy nhân vật này cũng muốn đi đường vòng nữa là.
Anh ta ngủ cùng cô, Phong Triều và Hoa Bình đứng ở cửa đòi tiền khiến cho vệ sĩ đánh một trận rồi thản nhiên rời đi.
Cuối cùng, tất nhiên là Lộc Chi Lăng gánh chịu hết mọi hậu quả.
Cô bị Phong Triều đánh gần một tháng mới miễn cưỡng xuống giường, đột nhiên nôn mửa và đến kỳ trễ làm cho Hoa Bình và Phong Triều nhận ra điều gì đó, mừng rỡ như điên đưa cô đến bệnh viện.
Lộc Chi Lăng biết họ đang có ý định gì, muốn dùng đứa con trong bụng của cô để đi lừa tiền Bạc Vọng.
Bây giờ cô chỉ có thể trốn, trốn khỏi hai tên ma quỷ này.
Hôm nay chạy không thoát, một người mù như cô hoàn toàn chạy không thoát.
Giày giẫm qua những chiếc lá khô truyền vào đôi tai đặc biệt nhạy cảm, đây không phải là bước chân của phong Triều và Hoa Bình, họ tìm ai giúp sức sao?
Cô cắn chặt tay mình, không dám phát ra âm thanh nào.
Tiếng bước chân ngày càng đến gần… Giống như đếm ngược tính mạng của mình vậy. Đến cả không khí cũng chỉ còn lại sự ngột ngạt.
Đột nhiên, âm thanh bước chân dừng lại, mùi hương gỗ thanh khiết xộc lên mũi, cảm giác chật chội ập đến.
Giọng nói của người đàn ông khàn khàn lạnh lẽo từ trên đỉnh đầu cô rơi xuống...
"Cô Lộc, trong bụng của cô... là con của ai?"
Giọng nói này…
Là anh ta!
Một đêm hoang đường kia bỗng chốc ùa về ký ức của Lộc Chi Lăng.
Căn phòng đóng chặt, hơi thở áp bức, quần áo bị xé rách thành từng mảnh.
Anh ta giống như dã thú ẩn náu trong bóng đêm mờ tối, cắn nuốt mọi thứ.
Trong tiếng hít thở nặng nề của anh ta, thế giới của cô dần dần bị sụp đổ, bị ép thành một đống tro tàn.
Nghĩ lại những thứ này, sắc mặt Lộc Chi Lăng trắng bệch, xoay người muối bỏ chạy, cổ tay bị người đàn ông kìm chặt.
…
Phong Triều và Hoa Bình không biết đã đi đâu.
Lộc Chi Lăng bị cưỡng ép vào một chiếc xe dài, cô ngồi trên ghế da thật, hai tai bị hai bên trái phải đè lại.
Không gian xa lạ khiến cô vô cùng khó chịu, nhưng rất lâu sau đó, không có người nào lên tiếng nữa. Điều này khiến tinh thần của cô căng thẳng hơn, sự sợ hãi dường như nuốt chửng cô.
Ngay cả thở mạnh cô còn không dám, mồ hôi lạnh chảy ra từ cái trán trơn mịn.
Đột nhiên, một chân của cô bị người nào đó nắm lấy.
“Đừng đụng vào tôi…”
Lộc Chi Lăng không kìm được mà thấp giọng kinh ngạc thốt lên.
“Suỵt.”
Bạc Vọng ngồi ở đối diện cô, cúi người thấp xuống nhìn vào bàn chân ngọc trong bàn tay mình, giọng nói dịu dàng lại cuốn hút, giống như lời nỉ non của người yêu: “Thực sự là đáng thương mà, bị thương thành như vậy, tôi thấy vậy mà đau lòng.”
Làn da trắng như bạch ngọc, ngón chân nhỏ bé xinh xắn, trông như một tác phẩm nghệ thuật vô giá.
Chỉ tiếc là vết bùn và vết máu đã phá hủy hết vẻ đẹp.
“...”
Lộc Chi Lăng cảm giác chân của mình bị người ta đặt vào dầu sôi thiêu đốt giày vò, hết lần này đến lần khác đều tránh không được.
Quản gia Văn Đạt đứng ở bên ngoài cửa xe, im lặng nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy Bạc Vọng mở hòm thuốc ở bên cạnh, lấy ra một bông tăm y tế lau chùi vết máu trên chân cô gái.
Động tác của anh ta dịu dàng, đôi mắt chuyên chú, trên khuôn mặt tuấn tú của anh không có cảm xúc dư thừa nào, giống như chỉ để ý mỗi bàn chân ngọc trong lòng bàn tay.
Nhưng Văn Đạt biết, cậu chủ nhà mình không phải đang làm người tốt việc tốt.
Ông ấy hắng giọng một tiếng, nói với Lộc Chi Lăng sắc mặt đang tái nhợt: “Cô Lộc, mục đích chúng tôi đến đây chắc cô cũng hiểu rõ, chính là muốn hỏi một chút, đứa nhỏ trong bụng của cô rốt cuộc là của ai?”
Nghe nói như thế, Lộc Chi Lăng lúng túng tai đỏ lên, mím môi thật chặt, không mở miệng.
Vào hộp đêm một tháng trước là đêm đầu tiên của cô, Bạc Vọng thân là người trong cuộc nên hiểu rõ hơn ai hết.
Sau một tháng, cô mang thai, lại đến hỏi như vậy, tự nhiên cô cảm thấy sau đêm hôm đó cô làm loạn rồi.
Nhưng mà, loạn hay không cũng chả còn quan trọng nữa. Nếu đã hỏi như vậy, mục đích của họ tất nhiên là…
Quả nhiên, một giây sau, Văn Đạt liền khách sáo mà lạnh lùng nói: “Một lát sau chúng tôi sẽ đưa cô đi đến bệnh viện tư nhân dưới danh nghĩa nhà họ Bạc để an dưỡng.”
Đứa trẻ nhà họ Bạc không thể tùy tiện sinh ra, đối với con riêng mà nói đó là một chuyện cười xấu hổ. Cho nên, dù là đứa con trong bụng của cô có phải của nhà họ Bạc hay không, cũng không thể lưu lại.
Nếu đã như vậy, còn phải hỏi câu trước câu sau để cố ý nhục mạ cô làm gì?
Lộc Chi Lăng cố gắng điều chỉnh hô hấp, rất lâu mới mở miệng: “Ngài Bạc, cái bẫy một tháng trước là do Phong Triều và Hoa Bình làm ra, không hề có liên quan đến tôi. Tôi tuyệt đối sẽ không leo lên giường ngài lừa gạt tiền gì hết.”
“...”
Bạc Vọng vẫn cứ cúi đầu xử lý vết thương, động tác dịu dàng giống như đối xử với một món trân bảo hiếm thấy, đuôi lông mày cũng không hề di chuyển, không biết có nghe lọt tai hay không.
“Tôi cũng không muốn đứa nhỏ này, nhưng cơ thể của tôi không được phép phá thai. Các người thả tôi xuống ở đầu đường, tôi sẽ rời đi, cả đời này tôi cũng không quay về nước K. Tất nhiên sẽ không để bất kỳ ai biết được cậu chủ nhà họ Bạc có một đứa con riêng.”
Cô gần như là cầu xin.
Nhưng vừa nói xong, một tia đau nhức gay gắt từ bàn chân truyền đến: “Shhh…”
Bạc Vọng hung hăng đem bông tăm ấn vào vết thương của cô, thấy máu chảy ra mới ngẩng đầu nhìn cô.
Thấy mặt cô đau mà trợn tròng mắt, môi mỏng của anh cong lên một đường tàn nhẫn…
“Nói kiểu như cô vô tội lắm nhỉ?”
“...”
“Đáng tiếc, Bạc Vọng tôi không tin trên đời này có cái thai nào mà không phá được.”
Lộc Chi Lăng mồ hôi con mồ hôi mẹ đua nhau chảy xuống từ tóc bên thái dương.
Bạc Vọng một tay cầm chân của cô, một tay vươn ra.
Vệ sĩ bên cạnh lập tức đưa cho anh một con dao găm, rút vỏ dao bỏ đi.
Anh ngồi bên trong, mũi dao lạnh sắc bén đặt lên chân cô, chậm rãi di chuyển lên xuống, lướt một đường lên bắp chân trơn bóng của cô, đôi mắt hẹp dài hiện lên nét hưng phấn bệnh hoạn.
“Vừa hay là tôi chưa từng thấy nội tạng của phụ nữ, chắc hẳn là đẹp hơn người đàn ông trưởng thành một chút…”
Đây là muốn mổ cô luôn sao?
Lộc Chi Lăng không tự chủ được mà phát run: “Không muốn đâu, xin anh…”
Dù năm năm qua luôn bị nhốt ở nhà, cô cũng đã nghe tiếng xấu của Bạc Vọng.
Bạc Vọng, 25 tuổi, con trai trưởng của tập đoàn nhà họ Bạc đứng đầu nước K, từ khi ra đời được đặt nhiều kỳ vọng, đáng tiếc lúc 5 tuổi gặp tai nạn xe cùng với mẹ, người mẹ chết tại chỗ, còn anh thì mất tích.
Lúc nhà họ Bạc tìm thấy anh, anh đã 20 tuổi rồi, trở thành một ông trùm hung ác tại một sòng bạc, sát khí quanh người, làm việc thì tàn nhẫn nham hiểm.
Trong năm năm trở về này, anh ngày một thậm tệ hơn, hành vi phóng túng, dựa vào thực lực của mình thâu tóm tất cả thế giới ngầm của nhà họ Bạc.
Dáng vẻ phách lối con ông cháu cha anh đều có hết, thậm chí càng lớn hơn, con nhà giàu tàn nhẫn anh cũng có. Anh hay trêu đùa nữ minh tinh, ngược đãi thuộc hạ, ngay cả nghị sĩ cũng dám đánh thành tàn phế mức độ ba. Nhất thời hào hứng sẽ đi đến trường đua xe, va chạm nhau là chuyện như cơm bữa.
Từng việc một đều khiến người ta giận sôi máu, một nhà quyền thế ngất trời như nhà họ Bạc mà lại không thể không tạo ra một giấy chứng nhận có tinh thần không ổn định để ngăn chặn miệng đời, để anh không thể vào chốn lao tù.
Cô biết anh là một cậu chủ ác ma giàu có nổi tiếng cả nước, nhưng không ngờ rằng người này lại biến thái khùng điên đến như vậy.
Nhà họ Lộc chỉ còn lại một mình cô.
Lộc Chi Lăng không thể cứ như vậy mà chết đi.
Cô giãy giụa, nhưng chân bị Bạc Vọng nắm chặt không rút về được, chỉ có thể mặc cho mũi dao lạnh buốt sắc bén trên da của mình.
Bỗng dưng, con dao găm vạch mép váy màu trắng của cô.
Hô hấp Lộc Chi Lăng ngừng lại, mặt mày trắng bệch.
“Cậu chủ.”
Một giọng nói chen ngang, dao găm dừng lại.
Quản gia Văn Đạt đứng bên ngoài nhận điện thoại nói: “Bà cụ gọi điện thoại dặn dò là xin ngài đừng làm loạn, mau chóng kết hôn với cô Lộc, đứa nhỏ nhà họ Bạc phải đường đường chính chính mà sinh ra.”
“Là tôi điên hay bà cụ điên rồi, để cho tôi cưới một cô gái tâm cơ bước lên giường của tôi à?” Bạc Vọng giễu cợt: “Tôi sẽ tự xử lý sạch sẽ.”
“...”
Chi Lăng chờ bị “xử lý” nhân cơ hội Bạc Vọng nói chuyện phân tâm mà rút bàn chân về.
Động tác này khiến cho bịt mắt lụa trắng nới lỏng rơi xuống đất.
Một vầng sáng hiện lên trước mắt, mang lại cảm giác đau đớn.
Cô ngây người, không dám tin nhìn lên, thế giới tối tăm trước đây giờ lại có một tầng màu sắc mờ ảo.
Trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo, bóng dáng người đàn ông chậm rãi xuất hiện.
Đôi mắt của cô…
Có thể nhìn thấy rồi?
Người đàn ông đang ngồi nghiêng, chỉ lưu lại cho cô một bên mặt phong lưu mờ hồ, Lộc Chi Lăng muốn nhìn rõ hơn, nhưng làm thế nào cũng nhìn không rõ.
Bên ngoài cửa xe, quản gia Văn Đạt tiếp tục truyền đạt ý của bà cụ: “Ba ngày sau chính là ngày lành tháng tốt, bà cụ sẽ xử lý hôn sự của hai người, nghi thức nên có đều sẽ có.”
Còn dám nói tiếp.
Bạc Vọng xoay con dao găm một vòng, cười như không cười nhìn chằm chằm vào quản gia: “Nào, đến trước mặt tôi mà nói tiếp.”
Quản gia nhìn con dao găm như vậy, mồ hôi lạnh từ trên đầu túa ra, chỉ cảm thấy sau gáy lạnh toát.
“Cậu chủ, dù hôm nay ngài giết tôi, tôi cũng phải truyền lời này, bà cụ còn nói, nếu cậu chủ không đồng ý, bà ấy cùng với ông cụ treo cổ ở trước cửa phòng ngài.”
“...”
Bạc Vọng có chút xanh mặt.
“Còn có thứ này, bà cụ nói nếu ngài nhìn thấy rồi chắc chắn sẽ đồng ý mối hôn sự này.”
Quản gia đưa điện thoại của mình đến trước mặt Bạc Vọng, để anh thấy video.
Bạc Vọng liếc nhìn qua, biểu cảm trên mặt dần dần cứng lại.