"Nghỉ rồi à?" Mạnh Tiểu Kiều hỏi.
"Ngày mốt là chính thức nghỉ đông, nhưng hôm nay cơ bản là có thể rời trường rồi." Phó Lâm nói rồi lên xe, chào hỏi Chu Phóng.
Chu Phóng đã gần nửa năm không gặp Phó Lâm, cảm thấy Phó Lâm thay đổi khá nhiều. Cậu mập lên một chút, trắng hơn, tinh thần cũng tốt, rất rạng rỡ, không còn dáng vẻ nhàn nhạt như trước nữa.
"Cậu nói muốn quay lại trường học, sao không thi đại học tốt, lại học trường nghề làm gì."
"Thành tích của tôi kém như vậy, bỏ học nhiều năm như thế, cậu nghĩ muốn thi đại học là thi được sao, tôi cũng không phải thiên tài, vừa nhìn sách là tôi đã đau đầu rồi."
Mạnh Tiểu Kiều liền cười, nói: "Cậu đừng nói, trường của cậu nhìn rất ra dáng, trông đặc biệt giống học sinh giỏi, không ngờ lại giống tôi, là một học sinh kém. Tôi cũng không thi đậu đại học, nhà tôi mua cho tôi một cái bằng, bốn năm đại học, cái gì cũng học không được, bây giờ vẫn là ăn không ngồi rồi!"
"Cái gì cũng không biết, cậu còn vẻ vang." Chu Phóng nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT