Phó Lâm phát hiện ra rằng, không chỉ có Quý Hàn Bách là người tốt, mà bạn bè bên cạnh anh cũng đều rất tốt. Lần đánh nhau này, bọn họ đều rất trượng nghĩa. Cảm giác này giống như càng là người may mắn thì càng gặp được may mắn, Quý Hàn Bách ngốc nghếch, vậy mà gặp được toàn là người tốt. Cũng chính vì thế, cậu trong cuộc đời của Quý Hàn Bách, chắc phải là một trong những người tệ nhất.
Quý Hàn Bách đưa cậu về dưới nhà, đừng thấy chia tay chưa được mấy ngày, hai người họ đã có chút lạ lẫm với kiểu ở bên nhau như người yêu này, đứng ở ven đường, lặng lẽ mà nhìn đối phương.
Phó Lâm suy nghĩ một chút, liền đi đến muốn ôm anh một chút, Quý Hàn Bách đưa tay ngăn lại: "Không cần."
Nhìn thấy một Quý Hàn Bách như vậy, Phó Lâm không hề thương tâm, ngược lại trong lòng lại rung động, cậu liền thích cái sự đơn thuần, trẻ con của Quý Hàn Bách. Cậu liền buông tay xuống, nói: "Vậy anh về sớm một chút, ngủ ngon."
Quý Hàn Bách nói: "Ngày mai, ngày mai tôi sẽ chuyển khoản cho cậu."
Phó Lâm "Ừ" một tiếng, Quý Hàn Bách liền hỏi: "Sao cậu không hỏi tôi chuyển cho cậu bao nhiêu?"
Phó Lâm liền cười hỏi: "Bao nhiêu?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT