Thời Nỉ Điệp hoàn toàn không hay biết việc mình lỡ lời khiến Hạc Lan Sơn bị tổn hại danh tiếng. Mãi đến khi đám nô bộc khiêng cả một thùng nước ấm vào phòng, nàng mới bừng tỉnh, nhận ra mình vừa gây ra một màn hiểu lầm dở khóc dở cười.
"Ấy, không phải, không có..." Thời Nỉ Điệp lắp bắp. Thật là, đám nô tỳ này diễn kịch tài tình quá! Nếu không phải ngày thường quen thói "ban ngày tuyên dâm", chắc chắn không thể huấn luyện ra một đám tay chân lanh lẹ như vậy.
Thời Nỉ Điệp mặt mày nhăn nhó, xua đám người đi, chỉ để lại hai tỳ nữ bên cạnh giúp nàng và Hạc Lan Sơn sửa soạn dung nhan. Ngồi trước gương trang điểm, nàng thấy tỳ nữ ra sức tô trát đủ loại trâm cài vàng rực lên đầu mình, đến cả hoa điền cũng được làm bằng tơ vàng óng ánh.
Cổ nàng suýt chút nữa gãy đến nơi, Thời Nỉ Điệp vội vàng quát: "Được rồi, được rồi!"
Tỳ nữ ngơ ngác: "Chủ tử, chẳng phải ngài thích nhất kiểu kim bích huy hoàng này sao? Ngài còn nói muốn trở thành người lộng lẫy nhất kinh thành cơ mà."
"..." Thời Nỉ Điệp vừa đáp, vừa đưa tay gỡ bớt đồ trang sức: "Ta đúng là người thời nay đó. Không cần khoa trương vậy đâu, tùy tiện chọn hai cái cài lên là đủ đẹp rồi."
Hạc Lan Sơn đứng bên cạnh, nghe hết toàn bộ, chỉ biết câm nín: "...Nàng thật không hợp lẽ thường."
Thoát khỏi cảnh đầu đội cả một vườn hoa, Thời Nỉ Điệp lúc này mới liếc qua chiếc gương đồng mờ ảo, thấy Hạc Lan Sơn đang được người hầu hạ thay y phục. Không biết có phải do đã khôi phục thần trí hay không, mà khí chất của hắn bây giờ khác hẳn trước kia. Vẻ kiên nghị, phóng khoáng ngày nào đã trở lại, khí tràng mạnh mẽ khiến người ta không thể rời mắt.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT