Phong Hồi Tuyết chẳng bận tâm vẻ kinh ngạc trong mắt Thời Nỉ Điệp, khẽ bật cười. Nụ cười của chàng như băng tuyết tan ra, hé lộ một khoảng tươi đẹp của cảnh xuân.
Phong Hồi Tuyết ngước nhìn lên tán đại thụ che trời, cất giọng hỏi: “A Khi, nàng có thấy những cành lá kia không?”
Thời Nỉ Điệp theo phản xạ ngước nhìn theo giọng nói của chàng, hướng lên những nhánh cây sum xuê, rậm rạp phía trên đầu, ngơ ngác gật đầu.
Gió thổi qua cổ thụ xanh ngắt, bóng lá chập chờn, rơi trên gương mặt Phong Hồi Tuyết. Hàng mi tuấn lãng của chàng, trong những tia sáng lọt qua kẽ lá, rực rỡ lấp lánh: “Cây này sinh trưởng đã ngàn vạn năm. Mỗi một chiếc lá, đều mọc ra từ một cành cây, cành cây xum xuê, lá cây cũng nhiều không đếm xuể.”
Thời Nỉ Điệp chưa kịp suy nghĩ kỹ chàng đang muốn nói gì, như lạc vào sương mù: “Vậy thì sao?”
Phong Hồi Tuyết cúi đầu, ánh mắt mang theo ý cười nhìn khuôn mặt ngây thơ của nàng: “A Khi vốn cảm thấy ta hẳn là chiếc lá kia, nhưng ta lại mọc ra ở một cành cây xiêu vẹo, nàng liền cảm thấy tự trách, tiếc hận.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play