Phong Vân Tế Hội, sự kiện trọng đại trăm năm có một, được tổ chức tại đỉnh Phong Vân cao vút, nằm ngay trung tâm Cực Âm Đại Lục.

Đây là dịp để các tông môn tề tựu đệ tử trẻ tuổi đến thí luyện, trải qua bí cảnh hiểm nguy để sàng lọc, sau đó chọn ra những người xuất sắc nhất để tiến hành so tài, cuối cùng tìm ra người chiến thắng.

Trăm năm trước, Nhiếp Quy Tầm còn chưa ra đời. Về sau, khi hắn tỏa sáng rực rỡ tại Chân Võ Môn, ai nấy đều tin rằng hắn sẽ là bá chủ của Phong Vân Tế Hội đời tiếp theo.

Ai ngờ chưa kịp đến Phong Vân Tế Hội, hắn đã bị phế tu vi, đuổi khỏi tông môn.

Trong nguyên tác, hắn vẫn tham gia Phong Vân Tế Hội lần này, thậm chí nghiền ép Tư Chi Thận, giành lấy vị trí quán quân, hung hăng vả mặt những kẻ cho rằng hắn phế truất sau khi bị hủy tu vi.

Sau đó, hắn gặp lại tiểu sư muội, một lần nữa mở ra con đường "sưu tập tem".

Đương nhiên, chuyện này chẳng liên quan gì đến Thời Nỉ Điệp. Nàng đơn thuần chỉ muốn cọ khí vận của nam chính – hiện tại Nhiếp Quy Tầm là người của Điệp Vân Tông nàng. Nếu hắn đoạt giải nhất, chẳng phải vấn đề danh tiếng tông môn nàng luôn trăn trở sẽ được giải quyết dễ dàng hay sao!

Đây chính là khí vận chi tử của thế giới này đó! Với mức độ thế giới thiên vị hắn, phỏng chừng hôm trước hắn có ăn phải đồ hỏng, tiêu chảy hai mươi bận, thế giới vẫn sẽ giúp hắn thắng đại hội này.

Cơ hội tốt như vậy mà không nắm bắt, thì còn là Thời Nỉ Điệp sao?

Thời Nỉ Điệp bĩu môi, kiêu ngạo mà khinh thường gác một chân lên ghế, y như bà lão ngồi chễm chệ trên đầu giường: "Phong Vân Tế Hội thì sao chứ? Lúc lão tam còn chưa rời Chân Võ Môn, ai cũng đoán hắn sẽ thắng Phong Vân Tế Hội – đủ thấy nó cũng chẳng có gì ghê gớm."

Nhiếp Quy Tầm vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng như xác chết: "Đã bảo là đừng gọi ta lão tam!"

…Khoan đã, hắn vừa bị người ta khinh thường sao?

"Lão tam nhà ta chưa đến trăm tuổi đã tu thành Tam Giai Kiếm Hầu, tương đương với ít nhất ba trăm năm tu vi đó! Còn chưa kể đến kiếm thuật siêu phàm của hắn nữa."

Hoàn Cửu Đăng tặc lưỡi, cau mày, đôi mắt nâu lục mang theo bất mãn nhìn nàng, ra sức bênh vực Nhiếp Quy Tầm: "Ngươi luyện tà công, không biết tu luyện đàng hoàng, hắn có được tiến độ này đã là thiên tư trác tuyệt lắm rồi."

Nhiếp Quy Tầm: …Cảm ơn ngươi nhé, nhưng mà, "Nhất định phải gọi lão tam thì có thể gọi tam ca được không?"

Hạc Lan Sơn mặt mày đen kịt cũng không tán đồng: "Tông môn mới thành lập được hai tháng, tuy rằng dựa vào bánh bao mà cường ép tu vi lên hơn hai trăm năm, nhưng trận pháp tu tập còn chưa thuần thục, tu vi cũng chưa thể luyện hóa hoàn toàn."

Ý tưởng của Thời Nỉ Điệp thì đơn giản hơn nhiều – trước kia Hợp Hoan Cung luôn bị người người đòi đánh, lần này nhất định phải đánh ra danh tiếng cho Điệp Vân Tông, xoay chuyển tình thế.

Nàng khẽ cười, thả lỏng người dựa ra sau, đôi mắt nhạt màu khép hờ: "Lão tứ, vừa rồi ngươi bảo ta luyện cái gì?"

Hoàn Cửu Đăng ngơ ngác ngẩng đầu, hồi tưởng lại lời mình vừa nói, không chắc chắn hỏi: "…Tà công?"

"Không sai." Thời Nỉ Điệp búng tay một cái, lộ ra nụ cười có phần biến thái: "Vì sao gọi là 'tà công'? Chính là vì học nhanh đó!"

Vân Lâm nãy giờ im lặng cũng ngẩng đầu, đôi mày xinh đẹp mang theo vẻ hoang mang: "Vậy sư tôn muốn chúng con làm gì?"

"Đặc huấn."

Thời Nỉ Điệp giơ ngón tay thon dài trắng nõn như hành lên, vẽ một vòng hờ hững trong không trung: "Hiện tại là giai đoạn huấn luyện đột kích. Ba ba sẽ mang các con bay cao trong vòng chưa đầy ba tháng."

"Đặc huấn? Còn phải huấn?" Hoàn Cửu Đăng kinh ngạc đến ngây người: "Nhưng chúng ta chẳng phải mới vừa trải qua Phong Huyền Sơn sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play