Đợt tu hành ngắn ngủi lần này chỉ tốn đúng một đêm, nhưng đã thay đổi tinh thần của mọi người.
Tứ đại Kim Cương rõ ràng để tâm hơn trước kia, cầm pháp bảo mới toanh trong tay mà nâng niu không nỡ rời, mỗi ngày tự động giác ngộ ra sau núi đối luyện, vui vẻ khôn xiết.
Uy phong lẫm liệt, nguyên khí tràn đầy, cuối cùng cũng có chút dáng dấp của đệ tử thân truyền.
Thời Nỉ Điệp trong lòng vô cùng hoan hỉ.
Chỉ có Từ Vũ Thần là rầu rĩ không vui.
Thời Nỉ Điệp bèn gắp một miếng bạch quả an ủi: "Ngươi là một đầu bếp, có được thần khí để nấu nướng, chẳng lẽ không nên vui vẻ sao?"
Vui vẻ? Thật vui vẻ! Ta cảm tạ ngươi tám đời tổ tông ấy chứ!
Từ Vũ Thần càng thêm khắc sâu nhận thức về sự vô sỉ của Thời Nỉ Điệp.
Lần đầu chạm mặt Thời Nỉ Điệp, Từ Vũ Thần đã tự nhủ rằng sẽ không bao giờ gặp lại người nào mặt dày vô sỉ đến thế. Ai ngờ, hắn vẫn còn quá trẻ người non dạ.
Lần thứ hai chạm mặt với sự vô sỉ tột độ, ai dè vẫn là cùng một người.
Hơn nữa, công lực vô sỉ còn tăng lên một bậc.
Nhưng mà...
Từ Vũ Thần cầm chiếc chảo mạ vàng chạm rồng có cán mà ngẫm nghĩ. Phải công nhận rằng nó dùng vẫn là tốt thật. Khả năng khống chế lửa tinh chuẩn, đồ ăn làm ra đều thơm hơn ngày thường một chút.
Đặc biệt là các món ăn còn có linh khí lưu chuyển. Ai ăn cũng tấm tắc khen ngon. Cũng chẳng biết chất liệu của nó là gì nữa.
Nói đi cũng phải nói lại... đúng là không hổ danh là thần khí nấu nướng.
Từ một đệ tử thân truyền của tiên môn, nay lại lưu lạc thành đầu bếp của một tông môn nhỏ bé, Từ Vũ Thần lâm vào trầm tư.
Bên kia sương, Tư Chi Thận dường như thật sự không còn điều ai đến gây sự với họ nữa. Chẳng biết là vì phòng ngừa việc xấu bị phơi bày, hay là do đã sinh ra bóng ma tâm lý với Thời Nỉ Điệp.
Nói tóm lại, trước mắt coi như là tháng ngày yên bình.
Nhưng Thời Nỉ Điệp là người sống trong an nhàn mà lo nghĩ đến lúc gian nguy. Hôm nay, trong đại hội hàng tháng định kỳ của Điệp Vân Tông, nàng đột nhiên che một tấm vải đỏ lên trên bàn dài trong đại điện, thần bí nói: "Lại đây, lại đây! Ta cho các ngươi xem một món bảo bối!"
Đám tiểu tử còn ngây ngô mơ màng, nhưng Tứ Đại Kim Cương thì đã quá quen với những lời này. Nghe nàng nói xong, Nhất Hào Chó Săn Vân Lâm liền thập phần lanh lợi tiến lên, vén tấm vải đỏ lên.
Hoàn Cửu Đăng kinh ngạc trợn tròn mắt: "Cái, cái này là?"
Thời Nỉ Điệp vừa lòng thưởng thức biểu cảm của họ, đắc ý nói: "Đây là lưu ly bội ta luyện chế cho môn phái chúng ta."
Dưới ánh mặt trời, một đống lưu ly bội màu vàng kim xếp thành đống nhỏ, ánh sáng lưu chuyển, còn chứa đựng linh khí nhàn nhạt. Trên lưu ly bội có khắc hình những đám mây chồng chất lên nhau. Đây chính là logo của Điệp Vân Tông.
"Oa..." Vân Lâm giơ lưu ly bội lên, soi trước ánh sáng, như thể nhìn thấy linh khí chậm rãi kích động bên trong: "Cái hoa văn này..."
Thật là quá xấu!
Nhưng chẳng ai dám nói ra những lời này. Trên thực tế, linh khí hiện tại loãng, luyện khí sư cực hiếm. Đa số tông môn đều phải tốn nhiều tiền tìm luyện khí sư định chế, mà chưa chắc đã đạt được phẩm chất như thế này.
Thời Nỉ Điệp nhìn họ nâng niu lật qua lật lại lưu ly bội, vẻ mặt ngây ngô chưa hiểu sự đời của đám nhóc, trong lòng vô cùng thích thú.
"Đây là bội sức tín vật của tông môn chúng ta. Không chỉ có thế, vi sư còn thêm vào trận pháp phòng ngự ở bên trên. Lại không chỉ có thế, nó còn có thể trữ vật nữa."
Đám tiểu tử phối hợp nói: "Oa..."
Không sai, đây là phần thưởng có được từ lần luyện khí trước, vốn là ngọc bội của tông môn. Chẳng qua, nàng đã thêm vào một lượng lớn nội đan của dị thú, dẫn đến nó xảy ra một sự thay đổi hóa học không tên, biến thành lưu ly.
Hạc Lan Sơn tấm tắc khen lạ: "Oa, thứ này là sư tôn tự luyện chế sao? Nếu tìm luyện khí sư bên ngoài, chắc chắn không làm ra được loại phẩm giai này."
Hiện tại ngọc bội của các tông môn, nhiều nhất cũng chỉ có thể truyền tin tức mà thôi. Mà chỉ bấy nhiêu thôi, cũng đã rất đắt đỏ rồi.
"Chút lòng thành," Thời Nỉ Điệp khiêm tốn xua tay: "Không, đáng, nhắc, tới."