Cái thứ ánh đỏ rực kia, chẳng phải là thứ mà trong mộng nó vẫn luôn bị cắn nuốt, ám ảnh không dứt đó sao!

Hắc Giao vừa mới ló đầu được ba giây, lập tức quay ngoắt lại bỏ chạy.

Chuyện này dễ hiểu thôi, bởi ác Giao mơ thấy chính là cốt truyện y hệt như trong nguyên tác.

Trong nguyên tác, Nhiếp Quy Tầm sở hữu tu vi của Thời Nỉ Điệp, nên khi Hắc Giao nhận ra điều đó, nó lập tức nhớ tới ác mộng dai dẳng mấy trăm năm không dứt, lập tức mất hết ý chí chiến đấu. Huống chi, mấy trăm năm nay, nó cũng chẳng có kinh nghiệm thực chiến gì cho cam.

Ai ngờ, cuối cùng vẫn là bị hai ma đầu này mò tới tận đại bản doanh.

Con Giao nhỏ khóc đến nước mũi tèm lem, cái đuôi quệt qua quệt lại lau nước mắt: "Cuối cùng ta cũng không thể thoát khỏi cái vận rủi này, vẫn là rơi vào tay các ngươi... Ta cũng đã giác ngộ rồi, tới đi! Giết quách ta đi cho xong chuyện."

Thời Nỉ Điệp vẻ mặt cạn lời, liếc nhìn Nhiếp Quy Tầm.

Ở thế giới của mình, nàng nuôi một con mèo, một con chó.

Nàng là người yêu động vật, sao có thể trực tiếp giết hại sinh vật nhỏ chứ?

Huống chi con Giao nhỏ khóc thương tâm như vậy, trông thật đáng thương…

Nàng hạ quyết tâm, mở miệng: "Hay là như vầy đi..."

Ở trên bờ, bốn người lòng nóng như lửa đốt, Hoàn Cửu Đăng nhỏ tuổi nhất nên thiếu kiên nhẫn nhất, cứ đi đi lại lại quanh vòng phòng ngự.

Hạc Lan Sơn ngồi xổm trên mặt đất, mắt không chớp nhìn chằm chằm mặt hồ phẳng lặng, cau mày nói: "Đừng xoay nữa, ta muốn nôn quá."

Vân Lâm hai ngón tay đan vào nhau, bồn chồn bẻ khớp. Từ Vũ Thần không nhịn được liếc nhìn hắn một cái, sợ hắn cuống quá mà bẻ gãy ngón tay mất.

Mọi người đang chờ đến sốt ruột thì Hạc Lan Sơn đột nhiên lên tiếng, giọng nói luôn bình tĩnh như mặt hồ nay hiếm thấy mang theo một tia vui mừng: "Tới rồi!"

Ba người còn lại lập tức xoay phắt đầu lại, liền thấy được cảnh tượng như vầy:

Đầu của con ác Giao đen ngòm khổng lồ chậm rãi trồi lên mặt nước, trên đầu nó, mỗi bên một người đứng vững – đúng là Thời Nỉ Điệp và Nhiếp Quy Tầm.

Hai người, mỗi người một bên, vịn vào hai cái sừng nhỏ xíu của ác Giao. Giữa bốn người đang ngơ ngác nhìn nhau, Hắc Giao vung đuôi, ném một đống đồ vật lên bờ.

Trong đôi mắt dựng đứng màu xanh lục của nó ánh lên vẻ từ ái, hòa ái hỏi: "Nghe nói các vị làm rơi mấy món pháp khí. Là cây trâm vàng này, hay là cây trâm bạc này, hoặc là cái này bằng sắt?"

Bốn người: …

Hoàn Cửu Đăng đứng không vững phải dựa vào vai Vân Lâm, bĩu môi khinh bỉ: "Ta có phải bị ảo giác rồi không?"

Vân Lâm cũng ngơ ngác duỗi tay nắm lấy tay áo Hạc Lan Sơn, sức mạnh quá lớn, kéo đến lộ ra một đoạn vai Hạc Lan Sơn. Nhưng hắn dường như không nhận ra, chỉ cau mày nhìn xuống đất.

Từ Vũ Thần nhìn đống pháp khí đang phát ra ánh sáng bảo bối nhu hòa dưới đất, vừa nhìn đã biết là vật phi phàm, kinh ngạc bịt miệng, nước mắt chua xót trào ra.

Đây rõ ràng là pháp khí được rèn vào thời thượng cổ, hay còn gọi là thời đại hoàng kim tu tiên, linh khí dồi dào, hơn nữa tài chất cũng vô cùng quý hiếm.

Tùy tiện lấy ra một món, đặt ở bất kỳ môn phái nào, đều là bảo vật trấn sơn cấp bậc nha!

Đây, đây là cuộc gặp gỡ khó hiểu gì đây?

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía hai người trên đầu Hắc Giao, không khỏi bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Thời Nỉ Điệp lười biếng từ trên đầu Hắc Giao bay xuống: "Gói mang đi, người ta tặng lễ."

Mọi người trong mắt hiện lên kinh ngạc: Cái này, cái này thật là các ngươi làm được sao?

Nhiếp Quy Tầm cũng theo Thời Nỉ Điệp từ trên đầu Hắc Giao bay xuống, quay đầu lại lộ vẻ không đành lòng nhìn con Hắc Giao đang cắn đuôi khóc thút thít phía sau.

Hắn có nên nói là tông chủ vĩ đại của Điệp Vân Tông cưỡng bức người ta giao ra những món đồ thượng đẳng mà nó cất giữ không?

Không thể, hắn không thể tổn hại lợi ích tập thể.

Vậy chỉ có thể vui lòng nhận cho.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play