Thời Nỉ Điệp khẽ cụp mi, ngẫm lại tất cả cơ sự này đều do nguyên chủ gây nên. Nếu không phải ả ta tiếng xấu đồn xa, đâu đến nỗi mấy tiểu lô đỉnh này gặp phải tai ương.
Phần lớn bọn họ đều bị nguyên chủ bắt về hoặc nhặt về, còn có những đứa trẻ bị ả nuôi lớn như "lương khô" dự trữ. Vốn dĩ dưới ma trảo của nguyên chủ, cuộc sống đã vô cùng khó khăn, nay vất vả lắm mới mong được ả chết, lại vô tội phải chôn cùng.
Thời Nỉ Điệp vô thức đưa tay xoa xoa vạt áo lụa màu đào đang quấn quanh mình. Nhìn Vân Lâm yếu đuối, tay trói gà không chặt phía sau, nàng biết rằng vào giây phút cuối cùng, y đã cố gắng che chở mấy tiểu lô đỉnh kia.
Dù biết rằng họ chỉ là nhân vật trong sách, nhưng Thời Nỉ Điệp dù sao cũng đến từ thế giới hiện đại coi trọng nhân quyền, nàng không thể trơ mắt nhìn những người vô tội chết thảm ngay trước mặt mình.
Nhất là khi tai họa này lại do "ả ta" gây ra.
Không thể như vậy được, nguyên chủ chết cũng chưa hết tội, nhưng nếu nàng đã tiếp nhận thân phận này, thì ít nhất phải thay đổi điều gì đó.
"Haizzz..." Nỉ Điệp ngửa mặt lên trời thở dài, đổi lại tiếng cười khẽ không rõ nội tình của người phía sau.
Nàng vừa chậm rãi bước dọc theo hành lang gấp khúc, vừa cẩn thận suy nghĩ trong đầu.
Chính đạo trước kia cũng không phải chưa từng tìm đến gây phiền toái cho Hợp Hoan Cung. Cái gọi là tà tu, chỉ là những kẻ đi đường tắt tà môn ngoại đạo để tu vi tăng tiến nhanh hơn.
Là Tôn chủ Hợp Hoan Cung, tuy nàng chỉ tu hành ba trăm năm, nhưng đạo hạnh lại tương đương với người khác tu luyện ngàn năm trở lên.
Huống chi trận pháp của ả ta cũng quỷ quyệt vạn biến, đó là lý do chính đạo nhiều lần đến thảo phạt nhưng vẫn không chiếm được lợi thế.
Nhưng lần này lại khác. Nguyên chủ đã chết, hộ cung đại trận cũng tan biến theo ả, Hợp Hoan Cung không khác gì mở toang cửa.
Những lô đỉnh bên trong lại không giống ả, đều không có tu vi hoặc tu vi thấp kém.
"Vậy thì dễ rồi!" Thời Nỉ Điệp nắm chặt tay phải, tay trái vỗ một cái.
"Ta bất tử chẳng phải là xong chuyện sao?"
"Haizzz, lại vòng trở lại cái tên Long Ngạo Thiên nam chủ kia."
"Kính chào ký chủ, chúc mừng ngài đạt được thành tựu 'Nhân tâm chưa mẫn', hiện tại khen thưởng một đan lô, hai ô sản xuất, mở khóa phối phương 'Ngoan Ngoãn Nghe Lời Hoàn'! Xin ngài tiếp tục cố gắng nha~"
Âm thanh máy móc đột ngột vang lên trong đầu, Thời Nỉ Điệp giật mình chửi ầm lên: "Cái thứ đồ hư này, lần sau có thể báo trước một tiếng không hả?"
Hệ thống im lặng như tờ, không đáp lời.
Lúc này Thời Nỉ Điệp mới giật mình nhận ra vừa rồi nó nói gì: Đan lô? Phối phương? Ngoan Ngoãn Nghe Lời Hoàn?
Đây là cái quái gì vậy?
Câu hỏi vừa lóe lên trong đầu, một hình ảnh bán trong suốt hiện ra trước mắt nàng.
Thời Nỉ Điệp ngây người: "Đây rốt cuộc là tiểu thuyết huyền huyễn hay tiểu thuyết khoa học viễn tưởng vậy?"
Một cái bếp lò xám xịt không hề bắt mắt xuất hiện trong hình, trên thân còn có một vết nứt. Bên dưới có một hàng chữ màu đen: "Lò luyện đan loại kém."
"... Được thôi."
Thời Nỉ Điệp phát hiện chỉ cần ý niệm của mình khẽ động, hình ảnh này sẽ thao tác theo suy nghĩ của nàng: Chạm vào cái bếp lò, bên phải hiện ra một cửa sổ nhỏ, bên trong có năm ô vuông xếp dọc. Chạm vào ô đầu tiên, hiện ra ba dòng chữ:
"Phối phương: Ngoan Ngoãn Nghe Lời Hoàn."
"Nguyên liệu: Không."
"Thuyết minh: Ngươi bị mù à?"
"... Cái giọng điệu đầy khiêu khích này là thế nào hả?"
Không thèm nhìn bốn ô vuông xám xịt còn lại, Thời Nỉ Điệp hít sâu một hơi, cố gắng nén cơn giận đang bùng lên, ấn vào biểu tượng "Ngoan Ngoãn Nghe Lời Hoàn".
"Vù" một tiếng, đan lô lập tức sáng lên...
Một lát sau, Thời Nỉ Điệp cúi đầu nhìn hai viên tròn nhỏ xíu không có gì đặc biệt trong tay, rơi vào trạng thái ngơ ngác.