Hai điểm lục quang u ám lạnh lẽo chiếu thẳng vào bọn họ.

Thời Nỉ Điệp thầm cảm may mắn vì vừa rồi vừa vào liền dùng pháp thuật thắp đèn, nếu không trong bóng tối mà thấy hai cái đốm lửa xanh lè này thì có khiếp vía mà chết.

Gần như là phản xạ có điều kiện, Thời Nỉ Điệp vội vàng đẩy Nhiếp Quy Tầm ra.

Ngay giây sau đó, cái đuôi của con ác giao giáng xuống với sức mạnh ngàn cân ngay chỗ hai người vừa đứng.

Đá vụn văng tứ tung, ngay cả mấy viên linh thạch trên ngọn núi nhỏ cũng bị chấn bay, bụi đất cuồn cuộn trong địa cung.

Thời Nỉ Điệp lơ lửng giữa không trung, vội vàng xoay người, phát hiện ác giao đã lao về phía nàng.

"Mấy kẻ tu vi thấp thì không thèm đuổi, sao lại cứ nhằm vào ta?"

"Ta đâu có cho mi nước đường!"

Đôi mắt của ác giao như thể đã khóa chặt nàng, kiên quyết không buông tha, hoàn toàn bỏ mặc Nhiếp Quy Tầm.

"Đây mà là hào quang nam chính?"

Thời Nỉ Điệp thầm rủa trong lòng, "Cái quái gì thế này?"

"Cơ duyên thì không cướp được, đến khi bị đánh thì toàn nhắm vào ta mà tới."

Trong thạch thính rộng lớn, nàng bắt đầu cuộc rượt đuổi với ác giao. Bị truy đuổi đến bốc hỏa, Thời Nỉ Điệp xoay người một cách đẹp mắt, hai tay lóe lên hồng quang, định bụng sẽ đối đầu trực diện với ác giao.

Nhưng ngay trước khi ra tay, một đạo tử điện giáng xuống người ác giao!

Thời Nỉ Điệp kinh ngạc quay đầu, thấy Nhiếp Quy Tầm sắc mặt nghiêm nghị, tay cầm bút họa trận – chắc là vừa rồi cuống cuồng tìm được từ trên ngọn núi nhỏ.

Đây là trận pháp công kích cơ bản mà nàng đã dạy cho Tứ Đại Kim Cương, chỉ tiếc là không có pháp khí, nên mọi người vẫn đang trong giai đoạn học lý thuyết.

Không ngờ nam chính đúng là con cưng của trời đất trong cuốn sách này, tư chất trác tuyệt. Vớ được một cái pháp khí bèo bọt cũng thi triển ra được, xem ra lực công kích cũng không hề thấp.

Ác giao quay sang nhìn Nhiếp Quy Tầm, như thể bị chọc giận, phát ra một tiếng gầm giận dữ. Thời Nỉ Điệp chớp lấy thời cơ, hai tay linh hoạt múa may, bắn ra vô số điểm hồng quang, trong nháy mắt kết thành pháp trận.

Hồng quang bùng lên, như một cái chuông úp ngược, bao phủ lấy ác giao.

Ác giao lúc này mới phát hiện ra điều bất thường, thân thể to lớn điên cuồng đập vào vòng vây hồng quang, lực đạo mạnh đến nỗi toàn bộ địa cung rung chuyển, nhưng vẫn không thể thoát khỏi trói buộc.

Phạm vi hồng quang chậm rãi thu hẹp, quấn lấy thân thể vốn đã căng ra của ác giao, nó ngửa cổ lên trời gào thét khàn cả giọng.

Tiếng kêu này thê lương thảm thiết, chính Thời Nỉ Điệp cũng bắt đầu khó hiểu – đây chỉ là một cái trận vây bình thường thôi mà, đâu đến mức vậy?

Dưới ánh hồng quang, hai tròng mắt u lục của hắc giao bỗng nhuốm một tia bi tráng, có thứ gì đó chậm rãi trượt xuống...

Nước mắt.

Thời Nỉ Điệp ngớ người – cái quỷ gì thế này, thế này là đã đánh cho con giao này khóc rồi á?

"Ta, ta có làm gì đâu?"

Nhiếp Quy Tầm ánh mắt có chút dại ra, vừa mộng bức vừa khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt.

Rồi ngay sau đó, ánh mắt hắn mang theo vẻ mê hoặc nồng đậm, liếc nhìn Thời Nỉ Điệp.

Thời Nỉ Điệp mặt không biểu cảm dời tầm mắt đi – "Không phải ta, không có, ta thật sự không có thói quen ngược đãi động vật mà."

Hai người còn đang mờ mịt, thì ác giao đã mở miệng – nó sắp hóa rồng rồi, đã sớm có thần trí.

"Vì sao? Vì sao lại là ngươi? Lần này còn mang theo đồng bọn... Các ngươi quá bắt nạt giao rồi, ô ô ô ô ô ô..."

"Hả?"

Thời Nỉ Điệp vẻ mặt đầy hắc tuyến nhìn con hắc giao khổng lồ dần dần bị pháp trận thu nhỏ, cuối cùng biến thành một con rắn đen nhỏ cỡ bắp tay.

"...Cũng khá đáng yêu đấy chứ."

Nhưng vừa rồi nó nói cái gì vậy?

Sao lại giống với những lời nàng từng phun tào với Nhiếp Quy Tầm thế?

Thời Nỉ Điệp nhìn con rắn nhỏ, đột nhiên dâng lên một trận đồng cảm như thể chính mình cũng bị... đồng bệnh tương liên?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play