Hồng quang sắc bén tựa kiếm, xé gió lao xuống, mang theo uy thế sấm chớp giáng thẳng xuống con ác giao.

Trên ranh giới giữa không trung và mặt nước, tức khắc tung bay một màn mưa đỏ rực.

Thời Nỉ Điệp nhớ lại miêu tả về sức mạnh khủng khiếp của ác giao trong nguyên tác, đoán chừng đây sẽ là một trận ác chiến, nên dốc hết công lực.

Trước kia Nhiếp Quy Tầm đã nuốt lấy tu vi của nàng, dù không thể tiêu hóa hoàn toàn, thì đó cũng là tu vi ngàn năm.

Chưa kể, còn phải có hào quang nam chính, thêm Từ Vũ Thần phụ trợ mới có thể giết được nó. Con giao này hẳn phải hung bạo đến mức nào chứ!

Nàng tuyệt đối không dám lơ là.

Hồng mang sắc bén là trận pháp tấn công do Thời Nỉ Điệp tự nghĩ ra.

Tuy vảy đen của ác giao trông vô cùng kiên cố, nhưng Thời Nỉ Điệp chắc chắn trận mưa đỏ này vẫn sẽ khiến nó nếm trải đau khổ.

Khoảng cách quá gần, nàng thậm chí có thể nhìn thấy trong đôi mắt lục u quái dị của ác giao phản chiếu ánh đỏ rực.

Lúc này, Thời Nỉ Điệp như một ngôi sao băng đỏ lao xuống. Mái tóc đen tung bay, vạt áo phấp phới như tiên nữ giáng trần, bàn tay trắng nõn thon dài rực lửa hồng quang, nghênh diện ác giao, hung hăng đâm tới!

Nàng tin chắc, nếu lần này trúng đích, ít nhất cũng phải khiến ác giao trả một cái giá đắt bằng máu.

Hồng quang cuồn cuộn sức mạnh vạn quân, thanh thế ngút trời, bỗng chốc chụp xuống đầu ác giao.

Nhưng mà... đâm vào khoảng không.

"...Hả?"

Thời Nỉ Điệp chỉ kịp thốt lên một tiếng kinh ngạc giữa không trung, liền "ùm" một tiếng rơi xuống nước.

...Giống như một con ếch xanh.

Nàng ngơ ngác nổi lềnh bềnh trong nước một hồi, trên đầu lấm tấm vài cọng rong rêu, lặng lẽ nhìn bóng dáng ác giao bỏ chạy với tốc độ ánh sáng, khó hiểu gãi đầu.

...Thôi kệ, dù sao cũng phải đuổi theo đã. Nàng co chân đạp nước, như mũi tên lao theo.

Trên bờ, bốn người mặt không biểu cảm nhìn cảnh tượng này.

"...Con giao long kia vừa thấy sư tôn liền quay đầu bỏ chạy sao?"

"...Hình như... đúng thế..."

Hoàn Cửu Đăng khó khăn nuốt nước miếng: "...Sư tôn dọa người đến vậy sao? Không, dọa giao?"

Trận thế lớn như vậy, kết quả còn chưa đánh trúng, đã dọa ác giao sợ đến mức quay đầu bỏ chạy?

"...Có lẽ là do khí tràng chăng..."

Vân Lâm gượng gạo bịa ra một lý do vô nghĩa.

Thôi được rồi, dù sao cũng có thể yên tâm. Bốn người đồng thời khẽ thở phào, ít nhất chứng tỏ tu vi của Thời Nỉ Điệp chưa đến mức phải bỏ mạng trong bụng giao...

...Vậy là tốt rồi.

Thời Nỉ Điệp hiện tại không có tâm trí đoán mò suy nghĩ của đám gà con trên bờ, nàng câm lặng bám sát phía sau giao long.

Giao long vặn mình quẫy đuôi bơi cực nhanh, cũng may nàng có Phi Ngư Hoàn, nếu không chắc chắn sẽ bị bỏ lại.

Con giao long kia dường như không muốn đánh nhau với nàng, mà chỉ lo trốn chạy. Thời Nỉ Điệp càng thêm khó hiểu – nàng nhớ rõ trong nguyên tác đây là một con ác giao hung hãn, tấn công bừa bãi mà!

Chẳng lẽ tu vi của nàng đã tiến bộ đến mức có thể khiến loài khác kinh sợ sao?

Hơn nữa còn có thể hơn cả nam chính Long Ngạo Thiên?

Nàng đang phân tâm, đột nhiên cái đuôi to lớn của giao long quật mạnh về phía nàng!

Thời Nỉ Điệp ở trong nước rốt cuộc không được linh hoạt như trên bờ, hơn nữa Phi Ngư Hoàn thật sự quá nhanh, không kịp thu thế, hung hăng bị quật bay ra ngoài, đập vào một đống đá lớn dưới đáy đầm!

Thấy nàng bị đánh bay, con giao long cũng không ham chiến, đắc ý vênh váo bỏ đi như một cơn gió.

"Phì phì phì --" Thời Nỉ Điệp vất vả đẩy đám loạn thạch ra, ánh mắt âm trầm: "Con giao thối này, dám tát ta một cái, ta... Hả?"

Ơ? Thời Nỉ Điệp ngốc nghếch nhìn xung quanh, sao nàng lại nói được?

Khi nào... xung quanh đã không còn nước?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play