Thời Nỉ Điệp ngồi xổm bên bờ Huyền Ảnh Hồ, lòng dạ rối như tơ vò.

Bốn người còn lại cũng chung tâm trạng.

Từ Vũ Thần dùng mũi chân cọ cọ mặt đất, nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Thời Nỉ Điệp mà chẳng dám hó hé, chỉ nôn nóng hỏi: "Tông chủ... Chúng ta còn không đi cứu Nhiếp đạo hữu sao?"

Thời Nỉ Điệp hiện tại cũng đang phân vân lắm chứ.

Đây có lẽ là cơ hội tốt nhất để nam chủ đi theo cốt truyện. Nếu hắn thuần phục được giao long, nội đan nghiễm nhiên sẽ thuộc về hắn.

Mà phối hợp thêm hoa quỳnh, nàng miễn cưỡng xem như quay về được quỹ đạo chính.

Tuy rằng... những chuyện "như vậy như vậy" với Từ Vũ Thần, xem ra khó mà thành hiện thực.

Từ Vũ Thần đón nhận ánh mắt thương cảm của Thời Nỉ Điệp, trong lo âu xen lẫn khó hiểu, cắn răng nói: "Như vậy... thật sự ổn thỏa sao? Nhiếp đạo hữu tuy tu vi đã hơn trăm năm, nhưng mà..."

Đây là ác giao đó!

Bọn Thời Nỉ Điệp đứng cách xa nên chỉ thấy cột nước bắn lên, riêng nàng nhìn rõ mồn một hai búi tóc nhỏ trên đầu con ác giao kia!

Đây là ác giao sắp hóa rồng đó!

Thật ra ba vị Kim Cương cũng có chút hoảng hốt. Nhưng thấy vẻ mặt cao thâm khó đoán của Thời Nỉ Điệp liếc qua, bọn họ sợ hãi, không dám cãi lời nàng.

Thời Nỉ Điệp cũng lo lắng lắm chứ.

Trong nguyên tác, ác giao tập kích Nhiếp Quy Tầm và Từ Vũ Thần là thật, nhưng đều diễn ra trên mặt nước.

Còn bây giờ, Nhiếp Quy Tầm bị kéo xuống nước đã gần nửa nén hương, đến bọt khí cũng chẳng thấy sủi lên.

Chuyện này... có phải bất thường quá rồi không?

Trong lòng nàng thấp thỏm không yên – hay là con bướm nhỏ là nàng đây, đã làm Long Ngạo Thiên nam chủ tèo rồi hay chăng?

Từ Vũ Thần cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, đột ngột đứng dậy, vẻ mặt kiên quyết như sắp anh dũng hy sinh: "Ta đi cứu Nhiếp đạo hữu!"

Thời Nỉ Điệp tuy muốn cho nàng và Nhiếp Quy Tầm bồi dưỡng tình cảm, nhưng cũng không dám bảo nàng xuống nước – nếu nam chủ nữ xứng cùng ngỏm củ tỏi, tội của nàng lớn lắm!

Nàng đứng lên, thở dài: "Để ta đi vậy."

"Nhưng mà..."

Vân Lâm nghe vậy vội vàng bước lên phía trước một bước, nhưng bị ánh mắt hờ hững của Thời Nỉ Điệp chặn lại.

"Tu vi của các ngươi không đủ, xuống đó chỉ uổng công." Thời Nỉ Điệp nhìn Từ Vũ Thần: "Ngươi kết hảo trận phòng ngự đi – cái này làm được chứ?"

"Đừng có khinh người quá!" Từ Vũ Thần đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận: "Ta dù gì cũng là đệ tử chân truyền!"

Thời Nỉ Điệp gật gật đầu, thật ra cũng không sợ Từ Vũ Thần bỏ rơi bọn họ mà chạy trốn – Nhiếp đại ca của nàng còn ở dưới nước kia kìa!

Ba người đứng trên bờ, ngay cả Hoàn Cửu Đăng vốn luôn không ưa nhau cũng để lộ vẻ lo lắng mà chính hắn cũng không nhận ra.

Thời Nỉ Điệp không dám chậm trễ, ném vào miệng một viên Phi Ngư Hoàn – thứ này nàng rút được ngẫu nhiên trong giao diện luyện đan lần trước.

Xem cái tên chắc là đan dược tránh nước, Thời Nỉ Điệp cắn vỡ viên thuốc, một vị ngọt thanh mát lan tỏa trên đầu lưỡi. Nàng còn chưa kịp nói gì, bỗng nhiên bị một lực mạnh mẽ kéo xuống nước!

Thời Nỉ Điệp kinh hãi, hai tay loạn xạ quơ vài cái, thân ảnh nàng như mũi tên, hai bên nước rẽ ra như bị dao sắc bén cắt, mang theo vô số bọt khí lao nhanh về phía sau.

Khi Thời Nỉ Điệp vừa xuống nước đã bị mặt nước đập cho một cái, có chút ngơ ngác, vài giây sau mới kịp phản ứng đây là hiệu quả của Phi Ngư Hoàn – nàng đúng là có thể tự do hô hấp dưới nước, nhưng mà tốc độ bơi lội này nhanh quá rồi!

Thật chẳng khác nào biến thành một quả ngư lôi, lao vun vút về phía ánh lục quang dưới đáy nước.

Thời Nỉ Điệp thầm mắng trong lòng – cái viên thuốc mà thuyết minh chỉ viết "Giúp ngươi sung sướng tận hưởng thú vui chơi đùa với nước"…

Đây mà gọi là thú vui sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play