Chơi là chơi, đùa là đùa, nhưng đừng đem chuyện rèn luyện ra làm trò cười.
Thời Nỉ Điệp vạch pháp trận, sáu người trong nháy mắt đã tới Phong Huyền Sơn.
Nơi này khác hẳn với Lưu Luyến Phong, tuy rằng chỉ có dị thú chứ không có ma vật, nhưng dù sao nội đan dị thú rất khó tiêu hóa, nên nơi này hoang vu, ít dấu chân người, chướng khí mịt mù.
Cây cối mọc lan tràn, bách thảo um tùm, trong đêm khuya tĩnh mịch biến thành những bóng đen khiến người sởn tóc gáy. Gió rít từng hồi, lẫn trong tiếng gầm rú của dị thú săn đêm, nghe mà kinh hãi.
Vân Lâm xoa xoa cánh tay: "...Chuyện này... thật sự ổn thỏa chứ?"
Thời Nỉ Điệp vẩy vẩy cổ tay: "Không việc gì, có vi sư ở đây."
Hạc Lan Sơn nhíu mày nhìn quanh: "Kỳ lạ, lão tam đâu?"
"Cả bà nấu cơm cũng không thấy bóng dáng." Hoàn Cửu Đăng trợn tròn mắt: "Ái chà... Sư tôn, người có phải đã truyền tống nhầm bọn họ đi đâu rồi không?"
"Càn rỡ!" Thời Nỉ Điệp giận dữ: "Vi sư sao lại phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy?"
Hoàn Cửu Đăng im bặt - cũng phải, tuy rằng sư tôn Thời Nỉ Điệp có phần tà tính, nhưng thực lực vẫn rất đáng tin cậy.
Hắn còn chưa kịp yên tâm hẳn thì đã nghe Thời Nỉ Điệp bồi thêm một câu: "Đây là một sai lầm cao cấp!"
...Câm nín.
"Tóm lại, chúng ta cứ đi vào trong trước đã, đi một lát rồi sẽ gặp lại thôi." Vân Lâm bất đắc dĩ: "Cả hai người bọn họ đều từng ở tiên môn, thực lực cũng không tệ, không cần quá lo lắng."
Lúc này, hai người "thực lực không tệ" đang mặt không chút biểu cảm nhìn cảnh tượng trước mắt.
"...Nhiếp đạo hữu, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?"
"Không chỉ nghe thấy, ta còn cảm thấy có chút rung động nữa."
"Ừm," Từ Vũ Thần nuốt khan: "Hơn nữa... ta cảm giác tiếng động phát ra từ dưới chân chúng ta."
Hai người đồng thời lặng lẽ cúi đầu, chạm phải một đôi mắt vàng kim, mang theo ác ý vô biên đang ngước lên nhìn bọn họ –
Hóa ra, bọn họ bị truyền tống lên lưng một con dị thú ngũ giai!
"Thời Nỉ Điệp – ta thề không đội trời chung với ngươi–"
Tiếng kinh hô của hai người hòa lẫn tiếng gầm giận dữ của dị thú, làm kinh động cả đàn dơi trong núi.
"Di?"
Ở rất xa, Thời Nỉ Điệp quay đầu nhìn lại.
"Sư tôn, sao vậy?"
Hạc Lan Sơn nghi hoặc hỏi. Thời Nỉ Điệp lắc đầu: "Không có gì, chắc là ta nghe lầm thôi."
"Mau lên!" Tiếng Hoàn Cửu Đăng vang lên phía trước: "Ta ngửi thấy mùi kỳ hòa hương rồi!"
"...Lão tứ là chó ngao chuyển thế sao? Sao mũi lại thính đến thế." Thời Nỉ Điệp nhíu mày, nàng nhớ trong nguyên tác có viết, Hoàn gia là thế gia y tu.
Tuy rằng Hoàn Cửu Đăng ở nhà không chịu tu hành cho nghiêm chỉnh, nhưng khứu giác phân biệt linh thực đáng sợ này có lẽ thật sự là thiên phú gia truyền.
"Ta ngửi thấy rồi!" Giọng Hoàn Cửu Đăng truyền đến, mang theo một tia thiếu kiên nhẫn: "Các ngươi còn không mau... Ư..."
Lời hắn như bị nghẹn lại trong cổ họng, lập tức im bặt.
Thời Nỉ Điệp và Hạc Lan Sơn liếc nhau, vội vàng chạy về phía trước.
Đẩy ra tầng tầng lớp lớp những phiến lá cây rậm rạp, trước mắt Thời Nỉ Điệp bỗng nhiên rộng mở.
Vân Lâm và Hoàn Cửu Đăng đứng ngây ra như phỗng, tựa như bị ai đó nhiếp mất hồn phách, chỉ còn vẻ mặt kinh ngạc và cảm thán.
Muôn vàn tinh tú rủ xuống, ngân hà lấp lánh, như trồi lên từ mặt hồ phẳng lặng trước mắt.
Tất cả bóng cây ảm đạm đều nhường đường cho mặt hồ sâu thẳm như gương này, ánh đom đóm như sương khói mỏng manh lững lờ trôi trên mặt nước, hòa vào ngân hà thăm thẳm trên bầu trời, tạo thành một thể.
Thần kỳ nhất là, ánh sao và ánh đom đóm phản chiếu xuống tựa như đang lơ lửng trong một vùng bích quang thâm thúy, toàn bộ hồ sâu giống như một viên phỉ thúy khổng lồ, từ dưới đáy hắt lên những quầng sáng cực quang ảo diệu.
Mà ở giữa hồ có những tia sáng nhạt chớp tắt liên tục, như một cảnh đẹp xa xôi mà tuyệt mỹ trong mơ.
Thời Nỉ Điệp há hốc miệng, có chút ngơ ngác nhìn cảnh trí trước mắt, khó khăn lắm mới thốt ra được ba chữ:
"Huyền Ảnh Đàm."