Chưa kịp Thời Nỉ Điệp động thủ, Tư Chi Thận đã bị Hoàn Cửu Đăng, Vân Lâm, Hạc Lan Sơn hợp sức cho một trận tơi bời.
Tư Chi Thận muốn phản kháng, nhưng hễ hắn động tay động chân, vật kia liền có xu hướng nghểnh lên. Bên cạnh còn bao nhiêu là nữ tu tiên môn! Hắn dù sao cũng là người của chính đạo, cái lớn nhất vướng bận chính là sĩ diện.
Mấy đệ tử tiên môn khác thấy vậy định xông vào giúp đỡ, nhưng Thời Nỉ Điệp chỉ phất tay một cái, kết thành pháp trận ngăn cách. Bọn họ đành đứng ngoài xem một màn vây ẩu tàn bạo. Ba đại kim cương xem chừng cũng hiểu ý, hoàn toàn không dùng pháp thuật, chỉ dùng nắm đấm chân tay. Sau một hồi hả giận, trên mặt đất chỉ còn lại một đống giẻ rách mang tên Tư Chi Thận.
Ba người thong thả trở về sơn môn, Vân Lâm còn vỗ vai Nhiếp Quy Tầm. Tâm tình Nhiếp Quy Tầm lúc này vô cùng phức tạp. Hắn nhìn mấy sư huynh đệ mà trước đây hắn chưa từng coi ra gì, không khỏi suy nghĩ miên man. Tuy rằng hắn hiện giờ đã ngã khỏi đài cao, nhưng từ khi bắt đầu tu đạo đến nay, hắn luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp phải trắc trở nào. Trong Chân Võ Môn, ai mà không tôn sùng, xu nịnh hắn? Nhưng mấy sư huynh đệ này lại không hề có sự cuồng nhiệt hay nịnh bợ đó.
Hắn từng cho rằng họ xa lánh mình, nhưng nghĩ lại, đây mới là cách đối xử bình đẳng nhất giữa người với người. Họ không nịnh nọt vì quá khứ của hắn, cũng không thương hại vì hắn sa cơ. Nhưng họ sẽ nổi giận, ra tay khi hắn bị người khác sỉ nhục.
Hắn lặng lẽ nhìn lướt qua ba khuôn mặt. Hoàn Cửu Đăng không được tự nhiên hừ một tiếng: "Ta không phải muốn giúp ngươi đâu đấy, tại hắn dám bảo chúng ta là phế vật thôi."
"Không thể tha thứ..." Tư Chi Thận mặt mũi bầm dập, nhưng vẫn cố gắng gằn giọng: "Các ngươi... xong rồi... Ta sẽ về bẩm báo sư tôn..."
Thời Nỉ Điệp thân thiện cười, chậm rãi đi đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống: "Đây này, ta cho ngươi xem cái bảo bối."
Mọi người Điệp Vân Tông đã ám ảnh với câu nói này, nghe xong đồng loạt lùi lại nửa bước, nhìn Tư Chi Thận với ánh mắt đồng cảm.
Tư Chi Thận không hiểu chuyện gì, nhìn khuôn mặt đẹp như ngọc đang tiến gần, linh hồn như xé rách. Một nửa muốn đẩy ả xuống địa ngục, một nửa lại cảm thấy... A, nàng thật đẹp.
Thời Nỉ Điệp không quan tâm đến những giằng xé trong lòng hắn, cười biến thái, giơ lên một chiếc ngọc hoàn: "Đã thấy Lưu Ảnh Hoàn bao giờ chưa?"
Lưu Ảnh Hoàn...
Đôi mắt Tư Chi Thận lập tức trợn trừng.
Thời Nỉ Điệp cười hiểm độc, ghé sát vào tai hắn: "Nếu ngươi dám mách lẻo, ta sẽ cho Lưu Ảnh Hoàn này phục chế lại hình ảnh ngươi trần truồng, truyền khắp Cực Âm Đại Lục. Cho mọi người biết, thân truyền đệ tử Chân Võ Môn Tư Chi Thận trắng trẻo đến mức nào..."
"Ngươi vô sỉ..." Tư Chi Thận thất thanh rống giận: "Sao ngươi có thể làm như vậy!"
Thời Nỉ Điệp đứng lên, nhìn xuống hắn, mặt trở lại vẻ lạnh băng: "Ngươi tự quản lý đám người của ngươi đi. Dù sao nếu ta thấy sáu đại tiên môn vì chuyện này đến tìm ta gây sự, ta sẽ cho ngươi nổi danh theo cách đặc biệt nhất."
Quá vô sỉ. Tứ đại kim cương mặt đầy hắc tuyến, chuyện dính dáng đến người khác ngươi một việc cũng không làm.
Thời Nỉ Điệp nhún vai, đã làm chuyện xấu thì làm cho trót, dù sao cũng thế rồi. Tuy rằng không giống với kế hoạch ban đầu, nhưng nàng hoàn toàn không thấy mình làm sai. Trong nguyên tác, Tư Chi Thận là kẻ dẫn người đến cướp đoạt Lưu Luyến Phong Đồ. Hiện tại nàng chưa thể đối đầu với sáu đại tiên môn, nhưng vẫn có thể ghê tởm Tư Chi Thận một chút.
Nàng lười biếng phất tay, không thèm nhìn Tư Chi Thận đang nằm bẹp trên đất và đám người tiên môn đang xem kịch: "Giải tán."