"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!" Muốn đánh nhau thì ra thao trường mà đánh."
Thời Nỉ Điệp thấy Thiệu Tử Tử bên kia sắp bị Thiệu Anh Anh đánh cho tắt thở, cuối cùng cũng giơ tay ngăn lại.
Mặt Thiệu Anh Anh dính đầy máu, đã sớm không còn vẻ tiểu bạch hoa giả tạo. Nghe vậy, ả ta ngẩng đầu nhìn Thời Nỉ Điệp với ánh mắt âm độc, thở dốc nặng nề.
"Ngươi cho rằng đánh chết ả ta thì ngươi đã thay trời hành đạo sao?" Thời Nỉ Điệp buồn cười nói, "Chuyện này là do cả hai ngươi cùng nhau gây ra, dù đánh chết ả ta thì ngươi cũng không thoát tội được đâu."
"Ta có thể nói cho ngươi biết." Lúc này, thần sắc trên mặt Thiệu Anh Anh đã khôi phục vẻ bình tĩnh. Ả ta vén tay áo, lấy ra một chiếc khăn tay thơm, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt, bình tĩnh đến mức khiến người ta rợn cả tóc gáy: "Ta sẽ được lợi gì?"
"Lợi ích ư?" Phù Hương như nghe được chuyện nực cười nhất trên đời: "Các ngươi hại chết bao nhiêu tu sĩ và phàm nhân như vậy, còn muốn lợi ích?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play