"Thật là đồ vô dụng!" Thiệu Tử Tử nhíu mày liễu, trừng mắt mắng nhiếc cô thứ muội: "Có mấy người mà cũng không đối phó được?"
"Đồ vô dụng" vốn là từ mà Thời Nỉ Điệp vừa dùng để mắng nàng, giờ nàng ta lại thuận miệng chuyển nó cho Thiệu Anh Anh, Thời Nỉ Điệp chỉ im lặng không nói.
Xem ra, trước đây tiểu bạch hoa hay dùng chiêu trò giả vờ đáng thương để lừa gạt đám tiểu đầu lĩnh kia, bảo rằng mình luôn bị đích tỷ ức hiếp... Có lẽ chuyện đó là thật.
Tiểu bạch hoa bị mắng đến gần, cắn chặt môi, mặt trắng bệch, nhưng không dám cãi lại, chỉ lủi thủi lui về phía chân núi xác chết.
Đến nước này, tỷ muội Thiệu gia và đám dị thú đều bị hai thầy trò kia đánh cho tan tác, tiểu đầu lĩnh tức giận đến lồng ngực phập phồng, gầm lên: "Các ngươi đã đem hai người bọn họ bắt đi đâu rồi?"
"Cứ giải quyết từng chuyện một đã." Thời Nỉ Điệp cười lạnh một tiếng, hỏi: "Khi nãy ở trên mái hiên, đó là Truyền Tống Trận sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play