Thời Nỉ Điệp chẳng còn chút hình tượng nào, ngồi xổm xuống, điên cuồng vò đầu bứt tóc, mái tóc đen mượt rối tung như tổ chim.

Những chiếc chuông nhỏ bằng ngọc lưu ly gắn nơi cổ chân nàng theo động tác mà khẽ rung lên, phát ra âm thanh leng keng khe khẽ. Nàng cố gắng bình tĩnh lại, tỉ mỉ suy tính cốt truyện tiếp theo.

Theo nguyên tác, nàng đáng lẽ phải cùng gã thiếu niên đang hôn mê trên mặt đất trải qua một đêm xuân triền miên. Ai ngờ, hắn đột nhiên bạo phát, muốn giết nàng.

Nguyên chủ trước đây không có được sự nhẫn nại như nàng, một chưởng đánh xuống trực tiếp oanh sát gã thiếu niên. Tâm tình bực bội, nàng trở về động phủ, nhìn thấy gã mỹ nam tử mới bắt được, liền có chút động tâm.

Nàng biết hắn, đại sư huynh của Chân Võ Môn, một kiếm đạo thiên tài từng vang danh.

Nàng đã từng gặp hắn một lần, một người quang minh lỗi lạc, thanh lãnh như ngọc. Hắn xem loại tà tu như nàng chẳng khác nào con kiến, thậm chí chẳng thèm liếc nhìn một cái.

Nhưng giờ phút này, hắn lại chỉ có thể giống như một con thú nhỏ bị bẻ gãy vuốt nanh, nằm rạp dưới thân, mặc nàng chà đạp.

Nàng gần như không thể chờ đợi được nữa, muốn nhìn thấy đuôi mắt hắn nhiễm vẻ khuất nhục ửng hồng, muốn để lại trên người hắn những dấu vết ái muội khó coi do kẻ mà hắn từng chán ghét khinh bỉ tạo ra.

Nàng muốn ăn sạch sẽ hắn, vắt kiệt tất cả tinh nguyên, hút hắn thành một bộ xương khô.

Nhưng ai ngờ, Long Ngạo Thiên chung quy vẫn là Long Ngạo Thiên.

Trong khí hải của Nhiếp Quy Tầm ẩn giấu một kiện pháp bảo – Tu Di Tử Phủ.

Pháp bảo này trước đây vẫn luôn ngủ say, cho đến khi tu vi của hắn bị hủy, khí hải rách nát không thể chứa đựng linh khí được nữa, nó mới bị kích hoạt.

Nó trở thành khí hải mới của Long Ngạo Thiên.

Có lẽ, nó tương đương với một loại khí quan nhân tạo trong giới huyền huyễn.

Nếu chỉ có vậy, thì cũng chẳng có gì đáng nói.

Nó còn có một công năng khác – tùy theo ý muốn của Long Ngạo Thiên, hấp thu tu vi của người cùng hắn hoan ái.

Có thể nói, lần này nguyên chủ đã thật sự dẫm phải lôi, ngược lại bị Long Ngạo Thiên hút cạn kiệt, ba trăm năm công lực trôi tuột, biến thành một cái thây khô.

Long Ngạo Thiên có được "thùng tu vi đầu tiên" này, cuối cùng cũng lại bò lên trên con đường tu hành.

Nhưng hắn ghét bỏ công năng này quá mức âm độc, nên rốt cuộc không dùng đến nó nữa.

"Hóa ra ta chính là vật hi sinh duy nhất cho cái công năng này ư?", Thời Nỉ Điệp tức đến bật cười.

Nàng đứng dậy, cụp mắt nhìn đôi tay của mình. Theo bản năng ký ức của thân thể, một đoàn hồng quang dần hiện lên trong lòng bàn tay nàng.

Nàng là đại diện cho tà đạo, tuy rằng tiếng xấu vang xa, ai ai cũng muốn đánh, nhưng ba trăm năm công lực là thật sự có.

Thời Nỉ Điệp nhếch mép cười, "Nếu không thể giải quyết vấn đề, thì giải quyết cái kẻ tạo ra vấn đề đi."

"Ngươi...ý tưởng này, vô cùng nguy hiểm!"

Một giọng nói đột ngột vang lên trong đầu, khiến Thời Nỉ Điệp đang tà mị cuồng quyến giật mình run rẩy: "Ai? Ai vậy?"

"Chào ngài, ký chủ." Giọng nói máy móc mang theo một tia âm thanh điện tử: "Ta là hệ thống đã trói định với ngài, AE86."

Hệ thống?

Thời Nỉ Điệp choáng váng - sao lại còn có hệ thống nữa?

Hệ thống bỏ qua sự kinh ngạc của nàng, tiếp tục nói: "Cần phải cảnh cáo ngài, Nhiếp Quy Tầm là con cưng của thế giới, không được cố ý sát hại, nếu không linh hồn của ngài sẽ cùng thế giới này sụp đổ."

"Cảnh cáo xong, xin mời tiếp tục khám phá trò chơi, chúc ngài chơi vui vẻ!"

Cái gì? Vậy là xong rồi?

Thời Nỉ Điệp phát điên: "Ít nhất cũng phải cho ta chút manh mối chứ?"

Đáp lại nàng chỉ có tiếng chim hót giữa núi rừng vắng vẻ.

Thời Nỉ Điệp thở dài, ngón tay ngọc xanh biếc xoa trán.

"Thiên định mệnh ta", cư nhiên lại xuyên qua vào tình huống phiền toái như vậy. Nhưng dù sao thì cũng phải đối mặt, phải không?

Thôi vậy, nàng nhìn gã thiếu niên hôn mê bất tỉnh bên cạnh, nhận mệnh búng tay một cái, nháy mắt thân ảnh hai người biến mất không dấu vết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play