Sáng hôm sau, Thời Nỉ Điệp dẫn theo đám đồ đệ đến từ biệt Linh Quân.
Bốn gã nam tử phong thần tuấn lãng, ai nấy đều cõng một bọc hành lý to sụ, bên trong nhét đầy đặc sản "cứu viện" được từ chiếc phi thuyền hôm trước, trông chẳng khác nào một đám người đang chạy nạn.
Thời Nỉ Điệp trách móc Linh Quân: "Ta nói này, cái khu cấm bay của ngươi thiết lập lớn quá thể đáng. Hôm qua còn cách đây cả vạn dặm, phi thuyền đã rụng như sung rồi."
Cũng may kỹ thuật của Đại Diễn Sơn không đến nỗi tồi, phi thuyền rơi nửa đường đã được Hành Truy Chân Quân thu vào tay áo Càn Khôn. Chứ một đống lớn như vậy mà rơi xuống thì, chưa bàn đến tổn thất tiền bạc, dập nát hoa cỏ cũng chẳng hay ho gì.
"Đâu có?" Linh Quân nghi hoặc nghiêng đầu: "Chỉ phạm vi một dặm thôi mà... Chứ lỡ làm sáu đại tiên môn rớt máy bay thì chẳng phải ta tự tìm đường chết sao?"
Thời Nỉ Điệp nhíu mày. Hôm qua khi phi thuyền rơi, rõ ràng còn chưa đến phạm vi này. Mà khi rơi máy bay, bọn họ đích xác bay thêm một đoạn mới lạc vào khu cấm bay cổ tháp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play