"Đến? Cái gì đến? Đến cái gì? Đến như thế nào?"
Thời Nỉ Điệp hoảng hốt, ánh mắt dán chặt vào con gà luộc đặt trên giường.
"Ngươi... không phải... ngươi có phải hay không hiểu lầm gì đó?"
Gà luộc thấy nàng không nhào tới, một mắt khép hờ, trong vẻ khuất nhục pha lẫn chút buông xuôi: "Ta biết ngươi thèm khát thân thể ta, việc ngươi nguyện ý dạy ta pháp thuật cũng là có cái giá của nó. Không sao cả, vì báo thù cho Hoàn gia trên dưới bảy mươi hai mạng người, ta chịu đựng được hết thảy..."
Hoàn gia?
Trong tích tắc, Thời Nỉ Điệp bừng tỉnh, thất thanh: "Ngươi là... Hoàn Minh Trì!"
Hoàn Minh Trì, thiếu chủ Hoàn gia ở Kiệt Châu. Trong nguyên tác, cả nhà hắn bị diệt môn, chỉ mình hắn sống sót – hung thủ chính là người của sáu đại tiên môn. Nàng không nhớ rõ cốt truyện cụ thể, chỉ lờ mờ nhớ Hoàn Minh Trì vì thảm kịch diệt môn mà chịu đả kích lớn. Để báo thù, hắn sa vào ma đạo, đổi tên thành Hoàn Cửu Lệ, trở thành cánh tay đắc lực của Ma Tôn. Cuối cùng, hắn chết trong tiên ma đại chiến dưới lưỡi đao của kẻ thù.
Khi đọc tiểu thuyết, nàng từng bất bình thay cho hắn – rõ ràng bị người ta hãm hại, vậy mà kẻ gây họa vẫn nhởn nhơ, người bị hại lại phải đền mạng! Nhớ lại tình cảnh khi mới xuyên qua, nàng đã phần nào đoán được – trong nguyên tác, Hoàn Minh Trì hẳn là giả chết để trốn thoát, thừa lúc chính phái vây công Lưu Luyến Phong mà trà trộn vào ma đạo.
Thời Nỉ Điệp lướt nhanh qua cốt truyện trong đầu, nhìn con gà luộc trắng nõn thở dài: "Ngươi gầy trơ xương thế này... thật sự không phải khẩu vị của ta."
Mặt Hoàn Minh Trì đỏ bừng, vội vàng che thân, giọng nói vừa xấu hổ vừa giận dữ, run rẩy: "Ta biết ngay... Ta biết ngay ác phụ như ngươi sao lại tốt bụng đến thế! Chẳng qua là muốn sỉ nhục ta thôi..."
"Ta dạy ngươi là thật, ngươi không cần phải như vậy."
Như bị sét đánh, biểu cảm Hoàn Minh Trì cứng đờ, không thể tin nhìn Thời Nỉ Điệp, môi mấp máy nhưng không thốt nên lời.
Thời Nỉ Điệp cụp mắt, thờ ơ vuốt ve đầu ngón tay: "Về sau ta chỉ mong thu lợi từ bản lĩnh của ngươi, ngươi chỉ cần đối đãi ta theo lễ sư phụ. Đến khi học thành, ngươi muốn báo thù hay bỏ trốn ta đều không ngăn cản, không cần phải làm ra bộ dạng này."
Hoàn Minh Trì nhíu mày, cẩn thận dò xét thần sắc nàng, cuối cùng Thời Nỉ Điệp mất kiên nhẫn: "Nếu ta thật sự muốn, ngươi nghĩ ngươi có thể chống cự được sao?" Ánh mắt nàng liếc xuống, giọng điệu hài hước: "Con gà con chưa đủ lông đủ cánh..."
"Xin nhận đồ đệ nhất bái!"
Hoàn Minh Trì quỳ rạp xuống đất, trán chạm sát mặt đất. Hắn nghiến răng nghiến lợi – con ác phụ tà ác này! Nhưng nàng, nhưng nàng nói có thể dạy hắn bản lĩnh, giúp hắn báo thù...
Hoàn Minh Trì nhớ tới muội muội chín tuổi chết thảm trong vòng tay mình, nước mắt trào ra, nức nở lặp lại: "Sư tôn ở trên, xin nhận đồ đệ nhất bái!"
"Đứng lên đi."
Giọng nói nhẹ bẫng của người trên cao vọng xuống bên tai hắn.
Thời Nỉ Điệp khẽ thu lại vẻ mặt, trịnh trọng nói: "Để bảo vệ tung tích của ngươi không bị phát hiện, hôm nay vi sư đổi tên cho ngươi là Hoàn Cửu Đăng. Ngươi phải khổ luyện, chớ quên mối huyết hải thâm thù."
"... Dạ."
Hoàn Cửu Đăng khẽ đáp, quấn chặt y phục đứng dậy, không ngoảnh đầu rời đi.
Thời Nỉ Điệp vẫn ngồi tại chỗ trầm tư.
Hoàn Cửu Lệ, Hoàn Cửu Đăng.
Hy vọng cái tên này có thể giúp hắn bớt đi chút lệ khí, giữ ngọn đèn trong tim luôn sáng.
Thời Nỉ Điệp còn đang cảm thán thì bỗng nhận ra một ánh mắt.
Nàng nhìn về phía giường, đối diện với một đôi mắt đen oán khí ngút trời đang trừng trừng nhìn mình!
Nhiếp Quy Tầm không biết tỉnh lại từ khi nào, đang nhìn chằm chằm nàng với vẻ mặt vô cảm.