Chu Túc nổi tiếng là tay chơi khét tiếng, phong lưu đa tình, nhưng nhờ xuất thân quyền thế, gia cảnh giàu có, xung quanh anh chưa bao giờ thiếu người theo đuổi.
Anh chỉ thích những mối tình chóng vánh — vui chơi một đêm, cùng lắm vài tuần, đến lạnh nhạt mà đi cũng lạnh nhạt. Đó là thói quen và nguyên tắc của anh, chưa từng thay đổi.
Cho đến khi gặp Diệp Thanh Nghiêu.
Cô gái ấy thanh thuần, điềm tĩnh, xa vời như một người tu hành ở chốn núi non, chẳng vướng bụi trần. Mỗi lần nhìn anh, ánh mắt cô hờ hững như đang lướt qua một món đồ không mấy giá trị. Chưa bao giờ cô dừng lại quá một giây, chỉ khẽ cười như trêu chọc:
“Anh Chu, tôi chỉ muốn sống yên ổn, không yêu đương.”
Chu Túc biết, quả báo của đời ăn chơi trác táng của mình… cuối cùng đã đến.
Hôm ấy, sau buổi cắm trại với bạn bè, trên đường về, Chu Túc bất ngờ gặp bão tuyết và bị kẹt lại giữa núi.
Trong lúc loay hoay tìm chỗ trú, giữa trời trắng xóa, một cô gái mặc áo khoác trắng xuất hiện. Trên tay cô là chiếc đèn lồng in hoa mai, ánh sáng vàng nhạt hắt lên gương mặt thanh tú, sạch sẽ đến mức như tách biệt hẳn khỏi thế giới này. Tóc cô dài chạm vai, dáng đứng đơn độc giữa gió tuyết, khiến người ta vừa ngỡ ngàng vừa muốn đến gần.
Khoảnh khắc cô mỉm cười, Chu Túc nghe rõ nhịp tim mình lệch đi một nhịp — rồi đập loạn.
Tiểu kịch trường:
Khi nghe tin Chu Túc đang theo đuổi một… nữ tu ở trên núi, cả đám bạn đều tròn mắt khinh bỉ:
— “Cậu đùa à? Lại đi thích một người tu hành?”
Nhưng rồi hôm ấy, khi thật sự gặp cô, mọi người mới hiểu tại sao.
Giữa cơn mưa lất phất, cô cầm ô bước đến. Áo khoác xanh nhạt ôm lấy vòng eo mảnh mai, tóc búi gọn, cài một chiếc trâm gỗ đơn sơ. Mỗi bước đi đều tao nhã, ánh mắt và nụ cười nhẹ nhàng cúi chào khiến người ta ngỡ như vừa gặp một nàng tiên giáng trần.
Hóa ra, không phải Chu Túc mù mắt… mà là anh nhìn trúng một “tiên nữ” thật sự.
Ai cũng nghĩ với bản lĩnh và bề ngoài của Chu Túc, anh đã “cưa đổ” được cô gái ấy. Nhưng không, khi lại gần, họ chỉ nghe thấy giọng anh nhỏ nhẹ, như cầu xin:
“Em yên tâm, gà và vịt anh cho ăn hết rồi, đồ của em anh cũng giặt sạch, củi còn lại mai anh sẽ chẻ… Cho anh ở lại thêm chút nữa được không? Anh xin em đấy.”
Một nam chính tự cho mình là kẻ phong lưu đi qua ngàn vạn bụi hoa nhưng chẳng vướng một phiến lá, cuối cùng lại sa chân, say mê nữ chính đến một bước không rời.
Một kẻ đào hoa giảo hoạt vs. một tiên tử bề ngoài thanh khiết bên trong nội tâm tối đen sâu thẳm.
#Câu chuyện về Chu Túc và nghiệp báo nhỏ của anh ta
#Kẻ phong lưu vấp ngã
#Lãng tử rơi vào lưới tình