Cố Vãn Vãn kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy người đàn ông ở ngay gần.
"Bị người khác bắt nạt mà không biết gọi tôi à?"
Phó Dã liếc nhìn Cố Vãn Vãn, sau đó chuyển ánh mắt lạnh lùng, đầy vẻ chế giễu sang cô nhân viên.
Ánh mắt Cố Vãn Vãn thì luôn dán vào gò má góc cạnh của Phó Dã. Anh ta có chút lưu manh, có chút xấu xa.
Không hiểu sao, tim cô lại đập nhanh hơn.
"Thưa ngài, xin ngài chú ý lời nói."
Mặt cô nhân viên cực kỳ khó coi, cô ta không phải là nhân viên phục vụ hạ tiện.
"Sao? Bán một cái giường rách mà cũng tự cho mình là cao quý à? Cô nên nhớ cô không phải là hàng xa xỉ. Khách hàng phải mua mới được thử, đây là quy định của cô hay của cửa hàng này?"
Phó Dã vừa dứt lời, mặt cô nhân viên lập tức tái nhợt, cô ta không biết phải trả lời thế nào.
"Đồ khốn, tất cả các sản phẩm trong trung tâm thương mại của chúng tôi đều có thể thử miễn phí."
Thiệu Khai Dũng vội vàng chạy đến từ phía sau, giơ tay tát cho cô nhân viên một cái.
Anh ta vừa mới khó khăn lắm mới ghi được điểm trong mắt Tiểu Phó tổng, rời đi chưa đầy hai phút đã bị con ngu này phá hỏng.
Sau khi nhìn thấy Thiệu Khai Dũng, khuôn mặt tái nhợt của cô nhân viên lộ vẻ hoảng sợ.
Người đàn ông trước mắt là người phụ trách toàn bộ trung tâm thương mại, ngay cả ông chủ cũng phải cúi đầu khom lưng với anh ta. Hôm nay cô ta đã gây ra đại họa rồi.
"Xin lỗi, tôi biết lỗi rồi, thật sự xin lỗi."
Cô nhân viên vội vàng xin lỗi, Thiệu Khai Dũng lại tát cô ta một cái nữa:
"Đồ ngu, cô xin lỗi tôi làm gì? Cô nên xin lỗi vị tiểu thư này."
Mặt cô nhân viên bị đánh đến đỏ bừng, nước mắt không ngừng rơi xuống:
"Xin lỗi tiểu thư, tôi xin lỗi vì hành vi vừa rồi của mình."
Cố Vãn Vãn không thể nói lời tha thứ, vì điều đó quá giả tạo.
"Chúng ta đi thôi."
Cố Vãn Vãn lên tiếng:
"Trong trung tâm thương mại này không chỉ có một cửa hàng, chúng ta đi xem cửa hàng khác đi."
"Thưa cô, tôi là Thiệu Khai Dũng, người phụ trách trung tâm thương mại này. Tôi vô cùng xin lỗi vì trải nghiệm không tốt mà trung tâm đã gây ra cho cô hôm nay. Để bù đắp cho sai sót của chúng tôi, chúng tôi xin tặng cô một chiếc giường mới giống hệt, kèm theo ba phiếu rút thăm trúng thưởng của trung tâm. Cô thấy thế nào ạ?"
Giọng Thiệu Khai Dũng vô cùng thành khẩn, lúc nói chuyện còn khom lưng. Nếu không phải Tiểu Phó tổng đã cảnh báo anh ta không được để lộ mối quan hệ của họ, Thiệu Khai Dũng đã muốn quỳ xuống dập đầu với Phó Dã rồi.
"Cái. . . cái gì?"
Cố Vãn Vãn lắc đầu như không thể tin được, cô không đang nằm mơ chứ? Trên đời này lại có chuyện tốt như vậy sao?
Phải biết rằng một phiếu rút thăm trúng thưởng cần phải mua hàng trị giá năm mươi nghìn, ba phiếu là một trăm năm mươi nghìn.
Hôm nay cô không tốn một xu, không chỉ được tặng miễn phí chiếc giường mình thích mà còn có ba phiếu rút thăm trúng thưởng nữa sao?
"Sao, không hài lòng với cách giải quyết này à?"
Phó Dã nhéo má cô vợ nhỏ bên cạnh, ngay cả lúc ngạc nhiên cũng đáng yêu chết đi được.
"Rất hài lòng, tôi rất hài lòng."
Hoàn hồn lại, Cố Vãn Vãn mặt mày rạng rỡ, sống hai mươi ba năm lần đầu tiên cô cảm thấy được thần may mắn chiếu cố.
"Vậy thì đi rút thăm đi."
Phó Dã ôm eo Cố Vãn Vãn đi về phía khu vực rút thăm, vừa đi vừa nói:
"Sô pha nhà cô cũ quá rồi, hôm nào phải đổi cái khác, còn cái ti vi đen trắng kia có thể đem đi làm đồ cổ được rồi, mùa hè nóng nực không có tủ lạnh sao được. . ."
Thiệu Khai Dũng lấy ra một cuốn sổ nhỏ ghi lại nhanh chóng, trước khi đi còn lườm cô nhân viên đang sợ đến mất hồn một cái:
"Làm ngành dịch vụ thì phải có ý thức phục vụ, một con ngu mắt cao hơn đầu như cô, cút ngay cho tôi."
Tại khu vực rút thưởng.
Cố Vãn Vãn hưng phấn xếp hàng như một đứa trẻ, thỉnh thoảng liếc nhìn người phía trước rút được gì. Khi sắp đến lượt mình, cô lại kéo tay Phó Dã, dúi phiếu rút thăm vào tay anh:
"Lát nữa anh rút đi."
"Hửm?"
Phó Dã nhướng mày, cô vợ nhỏ rõ ràng là đang rất muốn rút.
"Từ nhỏ đến lớn vận may của tôi không tốt, cứ dính đến mấy trò may rủi là tôi lại xui xẻo. Anh rút đi, trúng gì tôi cũng vui."
"Tôi không có hứng thú với mấy trò này, nhưng có thể tặng em một thứ."
Ánh mắt Phó Dã dừng lại trên đôi môi nhỏ xinh đang mấp máy của Cố Vãn Vãn, tuy không son phấn nhưng vẫn hồng hào, mềm mại.
"Thứ gì?"
Cố Vãn Vãn hỏi.
"Em lại gần đây một chút."
Phó Dã lên tiếng.
Cố Vãn Vãn thật sự tiến lại gần Phó Dã, ngay giây tiếp theo, Phó Dã giữ lấy gáy cô rồi hôn lên.
"Tặng em một nụ hôn may mắn."
Phó Dã vỗ vai Cố Vãn Vãn:
"Đi đi, Pikachu."
Cố Vãn Vãn không ngờ Phó Dã lại hôn mình trước mặt bao nhiêu người, mặt cô đỏ bừng như quả anh đào chín mọng. Cô cảm thấy đầu óc nóng ran, sau khi đưa phiếu cho nhân viên, cô bắt đầu rút thưởng.
"Chúc mừng cô Cố đã trúng một bộ sô pha da thật cao cấp."