Phong Vô Song nhìn người phụ nữ với đôi má ửng hồng và đứa cháu trai mặt mũi đờ đẫn của mình, cảm thấy rất xấu hổ vì đã phá đám chuyện tốt của họ. Nhưng với tư cách là bậc trưởng bối, Phong Vô Song vẫn nhắc nhở:
"Hai đứa còn trẻ, sau này còn nhiều thời gian. Bây giờ cháu đang bị thương, nếu lỡ làm rách miệng vết thương thì người chịu khổ vẫn là cháu. Tương lai cháu còn phải tiếp quản cả sở gia, nếu sức khỏe suy sụp, sở gia chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng theo, một người vinh cả nhà được hưởng, một người hại cả nhà chịu lây."
"Không phải như bà nghĩ đâu."
Sở Viêm cạn lời.
Thế nhưng Lê Triêu Triêu lại giải thích:
"Không sao không sao, dù miệng vết thương có rách ra cũng không sao. Y thuật của cháu rất cao, khâu lại cho anh ấy là được, hơn nữa trên người cháu còn có rất nhiều linh đan diệu dược, chỉ cần một viên là có thể giảm đau cho anh ấy, giúp vết thương mau lành."
Nói xong, Lê Triêu Triêu bắt đầu quan sát Phong Vô Song.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play